Chương 13: Yêu mà không tự biết

Mấy đệ tử khác nghe thấy lời này, đồng tử đều co rụt lại.

Tự phế tu vi? Vô Thượng Kiếm Tông ai không biết Ngu Tuyết này là phế vật tu luyện, vất vả lắm mới cầu được Chân Đan dẫn khí nhập thể...

Bây giờ nói phế là phế?

Không ít đệ tử đều cả kinh, sau đó theo bản năng thăm dò một tia linh lực ——

Một đệ tử hít một hơi khí lạnh: "Không còn! Nàng thật sự không có linh lực!”

Phải biết tu sĩ tu tiên khổ cực tới nhường nào, càng đừng nói đến phế vật vừa luyện được ra thành quả.

Ngu Tuyết đây là muốn cắt đứt đường phú quý của mình ư!

Không ít đệ tử dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Ngu Già Tuyết, Ngu Già Tuyết nghênh đón ánh mắt của mọi người, không chút sợ hãi.

Nói đùa, lần nào nàng phát biểu mà không bị mấy ông lớn bên B nhìn chằm chằm? Bây giờ nàng chỉ đang tìm lại cảm giác quần hùng, muôn người chú ý thôi!

Ngu Già Tuyết trầm giọng nói: "Tuy nói tu vi của ta bắt nguồn từ Vô Thượng Kiếm Tông ngươi, nhưng thật ra là ta cam chịu làm người chạy vặt cho đám đệ tử ngoại môn, đổi lao động mới cầu được một viên Chân Đan, theo lý thì chẳng liên quan gì đến Kiếm tông các ngươi cả.”

"Hôm nay các ngươi đổi trắng thay đen, muốn hắt nước vào người ta, còn dùng tu vi uy hϊếp, lấy lớn hϊếp nhỏ, lấy mạnh hϊếp yếu, đúng là âm hiểm hèn hạ!"

Sau khi nói ra một hơi dài, Ngu Già Tuyết im lặng vài giây, nhìn vẻ mặt ngơ ngác trống rỗng của mọi người, trong lòng càng thêm kiên định.

Hôm nay nàng nhất định phải rời khỏi đây!

Không ai có thể ngăn cản bước chân của nàng!

"Thân tu vi này là tự ta cố gắng tu luyện, hôm nay ta tự phế tu vi không phải vì chột dạ, mà chỉ vì tương lai sau này."

Ngu Già Tuyết đè nén cảm xúc trong lòng, trên mặt không lộ ra chút nào, chính nghĩa lẫm liệt nói: "Ta sợ sau này mỗi lần nhớ tới những kĩ năng tu luyện của mình đều được học từ Vô Thượng Kiếm Tông ngươi thì sẽ cảm thấy buồn nôn, ăn ngủ không yên. Lâu dài như vậy, e là đại đạo khó tiến bộ. Thế nên ta tự phế tu vi, không muốn có liên quan gì với Vô Thượng Kiếm Tông nữa!”

"Ngu Già Tuyết ta sống trên đời này, cho tới bây giờ đều đường đường chính chính, thà gãy chứ không chịu cong!"

Hay cho một câu đường đường chính chính! Hay cho một câu thà gãy chứ không chịu cong!

Lần tuyên tố này vô cùng vang dội và sắc bén, khiến mấy vị đệ tử lúc trước cho rằng Ngu Già Tuyết tự cắt đứt đường phú quý của mình chấn động không thôi.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên cực kì xấu hổ.

Những đệ tử này không nhịn được mà để tay lên ngực tự hỏi, nếu là mình, liệu mình có thể quyết tâm một cách ngoan độc như thế không?

Câu trả lời đương nhiên là không.

Bọn họ có trăm ngàn lý do để an ủi mình, ví dụ như không làm như vậy là vì họ bình tĩnh, là mưu tính, nên đợi sau này...

Nhưng đều là tu sĩ chính đạo, bây giờ nhìn thấy đạo tâm thuần túy như vậy, sao có thể không sinh lòng kinh diễm?

Dưới sự rung động và xấu hổi, thậm chí bọn họ còn không để đến danh xưng “Ngu Già Tuyết” này.

Một nữ đệ tử mặt tròn nhỏ giọng nói: "Nàng thật sự không có thiên phú luyện kiếm sao?”

Sư tỷ bị nàng ấy nhìn cũng rất nghi hoặc, bóp pháp quyết che dấu âm thanh, trong đầu suy nghĩ không ngừng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói với sư muội: "Lời đồn là thế.”

Sư muội mặt tròn hiểu ngay, nàng ấy nhìn Ngu Uyển Nhi, lại nhìn Diệp Cảnh Thiên nhìn nhầm mắt cá chết thành chân châu, chỉ lắc đầu thở dài.

Không phải nàng ấy nói, nhưng với cái khí thế này, dù bị chưởng môn tạo áp lực cũng nhất quyết không cúi đầu, can đảm sừng sững bất động, khác gì một Tạ kiếm đầu thứ hai đâu chứ?

Nếu nàng không bị những chuyện linh tinh làm chậm trễ mấy năm nay.

Nếu Ngu Tuyết sư tỷ là nam nhi thì tốt rồi.

Liên tưởng đến chuyện mình gặp phải, tiểu sư muội mặt tròn có chút buồn bã.

Thế đạo này, vĩnh viễn khoan dung với nam nhi hơn một chút.

Lần này, ngay cả Diệp Cảnh Thiên cũng xúc động, hắn ta vô thức mở miệng: "Ngươi không cần..."

Nhận ra mình đang nói giúp Ngu Già Tuyết, Diệp Cảnh Thiên lại nhanh chóng ngậm miệng lại, khiến người bên cạnh cũng phải nhìn hắn ta thêm vài lần.

Ôi, tiểu đệ tử chép miệng, dáng vẻ này của Diệp sư huynh đúng là "yêu mà không tự biết" trong sách hay nói.

Ngu Già Tuyết không có thời gian xem hắn ta biểu diễn, nàng đang vội vàng an ủi hệ thống già muốn về hưu đang oa oa khóc lớn trong đầu.

[Hu hu hu kí chú... Hu hu không ngờ tính cách của kí chủ lại cương liệt và ngay thẳng tới vậy!]