Chương 24: Tôi đây chỉ là quản gia thôi (24)

Tang La vẫn cho là Phí Lam đã về nhà họ Phí. Cô gọi điện cho cậu cậu không nhận, gửi tin nhắn không thấy trả lười, trong lòng còn nghĩ là cậu đang giận dỗi. Dù sao nếu có việc gì thì bên nhà họ Phí cũng sẽ không hề có tin tức gì như vậy.

Kết quả là Phí Viễn Thanh lại gọi cho cô, hỏi xem bao giờ cô bàn giao công việc với Arthur. Tang La đang định hỏi chuyện về Phí Lam thì lại thấy Phí Viễn Thanh hỏi mình trước.

Tang La: “Không phải Phí Lam đã về nhà họ Phí rồi à?”

Phí Viễn Thanh: “?? Đâu có đâu.”

Tang La lập tức biến sắc. Phí Lam không hề quay về nhà họ Phí, nhưng người hầu đã nói là cậu gọi điện về nhà họ Phí bảo người đến đón về mà. Nhưng hóa ra bên kia lại không hề biết chuyện này, Phí Lam vẫn chưa quay về đó!

Trong đầu cô chợt hiện lên khuôn mặt của Tạ Vi Vi, là cô ta làm sao? Nhưng có liên quan gì đến Phí Lam? Phí Lam chỉ là một người qua đường trong âm mưu của cô ta thôi. Cho dù giữa cô và cậu có quan hệ người làm và chủ nhân thì tầm quan trọng của Phí Lam còn lâu mới đủ để trả thù cô hay Văn Yến Quân.

Tang La vừa hoang mang vừa lo lắng. Chắc chắn kéo Phí Lam vào chuyện này không phải ý định ban đầu của cô ta. Nhưng dù là do Tạ Vi Vi làm hay chỉ là một vụ bắt cóc đơn thuần thì cô đều có trách nhiệm trong đó. Dù ngay trong đêm cô và Văn Yến Quân nhận được giấy chứng nhận kết hôn, mối quan hệ làm công giữa họ đã kết thúc nhưng cô cũng nên đích thân đưa cậu về nhà họ Phí, chứ không phải để cậu tự mình về.

Từ sau ngày đó, Phí Lam đã mất tích được bốn ngày. Nhà họ Phí lập tức báo cảnh sát, cảnh sát bắt đầu truy xét. Văn Yến Quân cũng phái người tận dụng các mối quan hệ, hai phe hắc đạo bạch đạo cùng hành động, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng cậu sẽ lành ít dữ nhiều.

Vì nhà họ Phí không nhận được bất kỳ cuộc gọi tống tiền nào. Phí Lam cứ âm thầm biến mất như thế, nên rất có thể mục đích của kẻ bắt cóc là gϊếŧ người mà không phải là tống tiền.

“Tạ Vi Vi...” Tang La nghĩ thầm trong lòng rồi nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên đó.

Ánh mắt thâm thúy của Văn Yến Quân nhìn sang Tang La: “Không phải cô ta. Anh luôn sai người theo dõi cô ta, cô ta không hề làm gì cả.”

Trong nhà và xe của Tạ Vi Vi đều có trang bị màn hình giám sát siêu nhỏ, mà không chỉ là một chiếc, ngoài ra lúc nào cũng có người theo sát cô ta để đảm bảo không có một góc chết nào. Anh không hiểu tại sao đối với Tạ Vi Vi, Tang La lại cảnh giác và có thái độ thù địch như vậy. Tang La không nói cho anh biết, cô không nói nhưng anh lại muốn biết cô đang nghĩ gì, nên tất nhiên sẽ làm như vậy.

Tang La sững sờ: “Ừm.” Văn Yến Quân nói như vậy thì có nghĩa là đã chắc chắn. Vậy đúng là trong chuyện của Phí Lam không phải cô ta ra tay rồi.

...

Việc tìm kiếm gióng trống khua chiêng như vậy khiến Phí Linh bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên.

Cậu ta ôm đầu, bắt đầu thấy hối hận, cảm thấy ngày đó mình bị ma quỷ xui khiến mới nhất thời xúc động làm ra việc đó.

Cậu ta gửi đi một tin nhắn: “Phí Lam thế nào rồi?”

Bên kia nhanh chóng trả lời lại: “Chưa chết. Cậu Phí, bây giờ phải làm thế nào đây? Ở đâu cũng đang tìm Phí Lam. Cậu muốn gϊếŧ người, muốn róc thịt, hay muốn thả đi, cậu nói cho rõ ràng xem nào. Xong rồi gửi số tiền còn lại cho tôi!”

Hôm đó, sau khi Tạ Vi Vi rời đi cậu ta đã bắt đầu muốn ra tay với Tang La vì ghét Phí Lam. Cậu ta không định làm gì quá đáng, chỉ muốn ngăn cản không cho cô tiếp tục làm quản gia nữa. Nên làm gì cậu ta đã nghĩ kỹ, cũng đã tìm được người.

Trong nhà họ Phí nhiều người, ngoài những người có vai trò khá quan trọng là quản gia thì cũng có những người hầu phổ thông, căn bản sẽ không có ai đi điều tra lai lịch của họ. Có một số người làm có lý lịch hơi sâu xa có quan hệ khá tốt với người quản lý sẽ bí mật tặng quà, đút lót tiền để được tiến cử, chỉ cần là vị trí không quá quan trọng thì đối phương sẽ chấp nhận.

Trong đó có một người làm vườn là cháu của một nhân viên cũ. Người này cao lớn, hung hãn, từng phạm tội, nhưng không biết dùng cách nào mà cuối cùng lại không bị phạt tù, vì người nhà nạn nhân không khởi kiện. Phí Linh biết việc này vì tình cờ nghe thấy anh ta khoác lác với người làm khác.

Những người đã từng được trải qua việc đi tắt thì sẽ dễ dàng bị dụ dỗ làm lại lần nữa. Phí Linh đã đến tìm anh ta, quả nhiên anh ta lập tức liền bị tiền tài dụ dỗ. Nhưng họ còn chưa kịp ra tay thì Phí Linh đã nghe nói Tang La và Văn Yến Quân kết hôn.

Cậu ta có bị úng não mới dám tiếp tục ra tay với Tang La. Nhưng sau đó cậu ta lại càng thấy hoảng sợ hơn. Tang La kết hôn với Văn Yến Quân thì chắc chắn sẽ không tiếp tục làm quản gia của Phí Lam, nhưng vậy thì sao? Tang La và Phí Lam có tình cảm thân thiết, cô nhất định sẽ đứng về phía Phí Lam. Tang La đứng về phía Phí Lam thì Văn Yến Quân cũng sẽ đứng về phía cậu. Phí Lam mà được Văn Yến Quân quan tâm thì nhà họ Phí sẽ coi trọng cậu hơn. Đến lúc đó cậu ta sẽ chẳng còn chỗ dung thân trong gia đình này nữa!

Phí Linh đã từng đến gặp cha mẹ ruột của mình. Đó là một tiệm tạp hóa nhỏ bé, lộn xộn, nằm ở một thị trấn lạc hậu, u tối. Cậu ta nhìn mà chỉ thấy quá chật chội, không có nổi chỗ đặt chân. Họ còn một người con trai lớn và một cô con gái. Con trai lớn đã lấy vợ sinh con. Con gái nhỏ chưa lấy chồng. Cả nhà chen chúc trên tầng hai của căn nhà dột nát. Còn cậu ta vốn dĩ cũng sẽ sinh hoạt trong không gian ấy, ở cùng những người không có văn hóa này, cả ngày ầm ĩ chửi bới nhau vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, củi gạo dầu muối…

Đây đúng là một cơn ác mộng, cậu ta sợ nhà họ Phí sẽ trả mình về lại chỗ này. Vì vậy cậu ta mới không thể đối xử tốt với Phí Lam, chèn ép đối phương khắp nơi, chỉ sợ cậu sẽ cướp mất sự yêu quý của ba mẹ với mình. Đến lúc đó cậu ta sẽ trở thành một người có cũng như không, sau đó bị trả về.

Cậu ta vô cũng hoảng sợ, như bị ma nhập. Sau đó, cậu ta giả bộ làm con ngoan đi nói chuyện với Phí Viễn Thanh. Đúng lúc đó Phí Viễn Thanh lại có việc tạm thời phải rời đi một lúc, nhưng không mang theo điện thoại. Lúc đó cậu ta thấy Phí Lam gọi tới, nhấn nút nghe máy thì nghe thấy người bên kia nói với tâm tình không tốt lắm: “Phái người đến đón con về đi. Bên đây chẳng có việc gì của con hết.” Nói xong thì cúp máy.

Đầu óc cậu ta choáng váng, có một ý tưởng đen tối chợt trỗi dậy trong đầu, chờ đến khi cậu ta lấy lại tinh thần thì đã sai người làm vườn kia đi đón Phí Lam rồi. Phí Lam lên xe không hề có ý đề phòng, bị người ta đánh ngất rồi bắt cóc nhốt lại.

Sau đó thì sao? Bắt cóc Phí Lam rồi nên làm gì nữa? Cậu ta nhất thời xúc động, không nghĩ ra sau đó sẽ làm gì tiếp, không thể hạ quyết tâm gϊếŧ chết Phí Lam được, dù sao cậu ta cũng mới chỉ mười sáu tuổi. Nhưng cậu ta cũng không muốn thả đối phương ra như vậy, vì thế nên sự việc mới kéo dài đến tận hôm nay.

Khiến mọi việc trở nên rất khó giải quyết.

Làm thế nào bây giờ? Có nên để người kia gϊếŧ Phí Lam không, để cho cậu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này? Nhưng nếu bị phát hiện thì sao đây? Vậy thì cậu ta sẽ đi tù mất! Thả Phí Lam à? Vậy sau khi Phí Lam trở lại, cậu ta nên sống thế nào? Sống dưới cái bóng của đối phương sao? Hoặc là chuyện cậu ta làm bị tra ra, không bị vào tù, nhưng sẽ bị đưa trở về?

Đầu Phí Linh như muốn nổ tung.

Lúc này chuông điện thoại chợt vang lên khiến cậu ta phải sửng sốt. Cậu ta run rẩy cầm điện thoại lên, thấy là Tạ Vi Vi gọi.

“Phí Linh, có phải cậu làm không?”

“Cái, cái gì? Tôi không biết chị đang nói gì cả...”

“Đừng căng thẳng, tôi đứng về phía cậu mà. Cậu bốc đồng quá, bắt cóc Phí Lam để làm gì chứ? Có bao nhiêu người đều biết cậu và cậu ta đã từng có mâu thuẫn rồi? Cậu nghĩ là việc người ta nghi ngờ đến cậu sẽ khó lắm sao?”

Phí Linh nghe giọng điệu tiếc nuối của Tạ Vi Vi, lập tức như tìm được chỗ dựa, hoảng sợ nói: “Tôi, tôi không cố ý, tôi phải làm sao bây giờ?”

“Chỉ có một cách để chuyển hướng sự chú ý của mọi người, khiến họ nghĩ là những kẻ bắt cóc không nhắm vào Phí Lam, mà là những người khác. Như vậy thì cậu mới không bị nghi ngờ.”

Tạ Vi Vi nói, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng. Cô ta thực sự không ngờ Phí Linh lại có thể làm ra trò này. Lúc đầu cô ta còn nghĩ tên nhóc này đã hết giá trị lợi dụng rồi, nhưng không ngờ thế cờ đã chuyển, người này lại cho cô ta một niềm vui bất ngờ.

“Tôi thấy cậu không bình tĩnh được nữa rồi.” Tạ Vi Vi thở dài: “Cậu ra ngoài đi, đưa cho tôi điện thoại của cậu, tôi làm giúp cậu.”

...

Nửa đêm Tang La chợt mở mắt nhìn trần nhà, điện thoại đang rung, là tin nhắn. Tang La cầm điện thoại lên xem, thấy một dòng tin nhắn nặc danh: “Phí Lam đang ở trong tay tôi, muốn cứu cậu ta thì đi một mình đến đây. Tôi đang quan sát cô, nếu cô dám nói với người khác thì tôi sẽ gϊếŧ con tin ngay lập tức!”

Tang La nhẹ nhàng ngồi dậy, xem tin nhắn. Đây là một loại trực giác. Mặc dù Văn Yến Quân đã nói việc Phí Lam biến mất không liên quan gì đến Tạ Vi Vi, nhưng vào khoảnh khắc này khi nhìn đoạn tin nhắn gửi tới, Tang La lại cảm thấy đã đến lúc cô chấm dứt mọi việc.

Máu trong người cô đang chảy ngày càng nhanh hơn, thời cơ chính tay gϊếŧ chết kẻ thù của mình đã tới, cô đã vội không thể chờ nổi rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén sự phấn khích, cố giữ cho mình bình tĩnh lại. Cô quay đầu nhìn sang Văn Yến Quân đang ngủ say bên cạnh, cúi người hôn anh rồi nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường. Cô thay quần áo, đi xuống lầu, bởi vì bảo vệ giữ cửa ngoài biệt thự rất nghiêm ngặt, nếu cô trực tiếp lái xe ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị chặn lại. Cho nên mặc dù là nữ chủ nhân của biệt thự nhưng Tang La lại như trộm, tránh né tất cả những nhân viên bảo vệ cao to, động tác rất nhanh nhẹn, trèo tường đi ra ngoài.

Khi Văn Yến Quân tỉnh dậy kiểm tra camera giám sát bên trong biệt thự thì nhất định sẽ biết cô lẻn ra ngoài giữa đêm. Nhưng khi đó chắc chắn mọi chuyện đều đã kết thúc, Tạ Vi Vi cũng đã hồn phi phách tán.

Trong Văn công quán.

Không biết Văn Yến Quân đã tỉnh từ lúc nào, anh đang dựa vào đầu giường nhìn màn hình theo dõi trên máy tính bảng, nhìn Tang La âm thầm trốn tránh đám bảo vệ là bộ đội xuất ngũ được thuê với lương rất cao, trèo tường đi ra khỏi biệt thự.

Trong hộp thư của anh vẫn còn lưu lại tin tức về những gì Tang La đã trải qua những năm qua. Có thông tin từ khi cô còn ở nhà họ Tang, cũng có thông tin khai thác được từ trong miệng người hầu nhà họ Chu, cũng có tin lấy được từ bác sĩ tâm lý của Tang La. Có rất nhiều thứ khi không tìm sẽ không nhìn thấy, nhưng khi muốn tìm thì sẽ rất dễ tìm ra.

Anh cũng đoán Tang La ở cùng Chu Tiến chắc hẳn không vui vẻ gì, nhưng lại không ngờ có thể tệ đến mức này. Anh biết được lúc trước Tang Hoa đã ép cô ở lại thế nào, ép cô cưới Chu Tiến ra sao. Nhìn một chồng bệnh án của Tang La và đơn thuốc trị bệnh trầm cảm của cô, tim anh đau như bị dao cắt. Có một khoảnh khắc anh chỉ muốn chém Chu Tiến trăm ngàn nhát dao, cũng trách chính mình, vì sao không sớm phát hiện những việc này.

Phải mất hai ngày anh mới có thể bình tĩnh lại. Anh biết có một số việc mình vẫn không thể tra ra, Tang La vẫn muốn gạt anh về chuyện liên quan đến Tạ Vi Vi, chuyện liên quan đến cô, liên quan đến hai người họ.

Anh nhìn Tang La đi trong bóng tối, môi mím chặt lại.

...

Sau khi Tang La ra khỏi biệt thự một đoạn thì trên đường đã có vài chiếc xe. Tang La chọn một chiếc, cạy khóa chui vào xe lái đi. Cô vừa làm trộm vừa nghĩ thầm, xin lỗi chủ xe, đang giai đoạn đặc biệt tôi mượn xe dùng tạm, sau này sẽ bồi thường.

Vì vậy, giữa đêm khuya vắng người qua lại, trên đường rất đi thông thoáng, hơn một tiếng sau Tang La đã lái xe đến chân núi.

Tang La quan sát bốn phía rồi nhắn đi một tin nhắn: “Tôi đã đến rồi. Phí Lam đâu?”

Bên kia nhanh chóng trả lời: “Xuống xe, đi lên núi.”

Tang La: “Làm sao tôi biết anh có nói dối tôi không? Phí Lam đâu?”

Một bức ảnh của Phí Lam lập tức được gửi tới. Cậu bị trói tay chân, trông hết sức chật vật.

Tang La lập tức xuống xe.

Dưới ánh trăng mờ ảo, bốn phía xung quanh đều im ắng, chỉ có tiếng gió vù vù lướt qua tán cây.

Tang La vừa đi vừa cảnh giác, đi thẳng lên núi, chẳng mấy chốc cô đã nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ. Trong căn nhà gỗ có luồng ánh sáng mờ, Tang La khẽ chạm vào, nhìn xuyên qua khe hở, quả thật đã thấy Phí Lam.

Phí Lam đã bị giam vài ngày, hình như cậu đang bệnh, hơi thở rất yếu. Tang La lập tức đi vào nhà cứu người.

Cô vừa bước vào ngồi xuống bên cạnh Phí Lam thì chợt có một cơn gió mạnh ập đến sau lưng cô.

Tạ Vi Vi đang ngồi trong xe, núp dưới bóng cây, nhìn thấy căn nhà gỗ đang rung động, trên mặt lộ ra một nụ cười. Cô ta không nói cho người bắt cóc biết Tang La đến đây, nên khi anh ta phát hiện đối phương tới gần hiện trường vụ án sẽ lập tức ra tay, vậy thì ý thức của thế giới này cũng không thể trừng phạt cô ta được.

Tuy nhiên, sau đó không lâu căn nhà nhỏ đã hết chấn động, dường như đã phân xong thắng bại. Tang La dẫn Phí Lam ra khỏi căn nhà.

Tạ Vi Vi tức giận vỗ xuống tay lái. Cũng may là cô ta vẫn còn một sự chuẩn bị khác.

Cả người Phí Lam rất nóng, tay chân lạnh ngắt, hôn mê bất tỉnh nằm vắt vẻo trên người Tang La.

Tang La đưa cậu xuống chân núi, đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu tới, chiếu thẳng vào mắt làm cô không thể mở mắt nổi.

...

Sau khi hoàn toàn bị đuổi khỏi Văn công quán, Phó Oánh vẫn luôn uống rượu say khướt trong quán bar, dáng vẻ chán nản vì thất tình. Đêm đó Tạ Vi Vi đột nhiên đi tới ngồi bên cạnh cô ta, cũng tỏ vẻ muốn uống rượu, còn uống say khướt, hoàn toàn mất hết lý trí.

“Tôi! Tôi đã ở bên anh ấy mười năm! Mười năm mà lại không bằng một câu của Tang La...” Trông dáng vẻ đau lòng của cô ta, Phó Oánh lại nghĩ đến mình cũng chẳng khá hơn người ta tí nào, chẳng chế nhạo nổi, đang muốn bỏ đi thì lại nghe thấy cô ta cười hì hì thì thầm: “Hôm nay Tang La mà lên núi thật thì tốt.”

Tạ Vi Vi nói rất mơ hồ, nhưng lại tiết lộ những thông tin vô cùng quan trọng, chẳng hạn như đêm nay Tang La sẽ âm thầm lên núi cứu người. Tuy Tạ Vi Vi không trực tiếp nói ra, nhưng thông tin tiết lộ ra khiến tim Phó Oánh lập tức đập nhanh.

Cô ta nói: “Yến Quân vốn đã từ bỏ rồi, nếu Tang La không xuất hiện một lần nữa, nếu không có Tang La, thì... thì...”

Có lẽ do hơi rượu xông lên đầu, hoặc cũng có lẽ do trái tim ghen tuông mà Phó Oánh đã lái xe lên núi.

Cô ta quả thật đã thấy Tang La, trong đêm khuya ở nơi núi rừng sâu thẳm, không hề có camera giám sát, Tang La đang đứng giữa đường với một cậu nhóc bất tỉnh, trông có vẻ rất bất lực.

Lời nói của Tạ Vi Vi như một lời nguyền xoay tròn trong tâm trí cô ta, nếu không có Tang La thì tốt rồi... Nếu Tang La chết thì tốt rồi... Văn Yến Quân đã sắp từ bỏ rồi. Tang La, người phụ nữ xấu xa này, lúc trước cô ta đã xem nhẹ người này rồi…

Hai mắt cô ta mở to, tròng mắt đỏ ngầu, chân đạp ga lao thẳng về phía người đang đứng giữa đường.

...

Khi Tang La bị đèn xe chiếu vào cô liền kéo Phí Lam định dạt vào lề đường, nhưng lại đột nhiên để ý thấy theo ánh đèn xe chiếu xa có một góc xe của một chiếc xe đang ẩn nấp ở trên một con đường nhỏ.

Chỉ trong một tích tắc cô chợt nhận ra điều gì đó, trong đầu nhanh chóng hình thành một ý tưởng.

Vì vậy, cô lập tức dừng lại, ngay lúc chiếc xe lao về phía mình cô đã đẩy Phí Lam vào lề đường.

Từ góc độ của Tạ Vi Vi chỉ thấy Tang La đột ngột va vào xe Phó Oánh, người đập mạnh vào kính chắn gió, cuối cùng ngã xuống đất như một cái bao tải bị rách, lăn vài vòng rồi dừng lại.

Cô ta mừng rỡ như điên.

Xe của Phó Oánh dừng lại bên đường, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào người nằm bất động trên đường, đột nhiên liền tỉnh rượu, nhận ra được chuyện đang xảy ra. Cô ta kinh hoảng nhìn quanh bốn phía, dường như không có ai nhìn thấy việc cô ta làm, vậy nên cô ta liền nhanh chóng khởi động xe, tay chân run rẩy lái xe quay lại chạy trốn.

Con đường lại hồi phục sự tĩnh lặng.

Tang La nằm bất động trên mặt đất. Tạ Vi Vi vui mừng đến phát cuồng, chơi chết cô ta rồi, nữ chính chết tiệt này chết rồi. Khi Văn Yến Quân nhìn thấy thi thể của cô ta thì sẽ thế nào đây? Sẽ đau khổ phát điên nhỉ, đáng đời! Ha ha ha ha ha ha!

Tuy nhiên, đúng lúc này Tang La lại đột ngột cử động

Nụ cười trên mặt Tạ Vi Vi cứng đờ, nhìn Tang La run rẩy, khó khăn nhúc nhích cơ thể, định nhặt điện thoại lên, chắc là muốn gọi người đến giúp.

Không không không không không! Tạ Vi Vi trừng mắt nhìn Tang La, nhất thời quên mất mình không thể trực tiếp gϊếŧ nữ chính, cô ta khởi động xe, lái xe đi ra khỏi con đường nhỏ, trong đầu chỉ có một ý tưởng, đó là phải chèn qua người Tang La, đâm chết cô.

Vào lúc này hệ thống lập tức phát ra giọng nói kinh hoảng: “Đừng…”

Nhưng nó vẫn chậm hơn một bước. Ý thức của thế giới này như đèn cảm ứng, lập tức chiếu lên người Tạ Vi Vi.

Trước khi bánh xe kịp chèn qua người Tang La thì Tạ Vi Vi đột nhiên cảm giác được linh hồn mình như bị xé toạc ra bởi một bàn tay to lớn vô hình, cảm giác đau đớn không thể chịu đựng nổi xông thẳng lên não cô ta, khiến cô ta đau đớn gào thét. Thất khiếu chảy máu, tròng mắt cô ta như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, móng tay cô ta như muốn xé rách da thịt của chính mình.

Cô ta liên tục gào thét xin hệ thống cứu mạng, nhưng hệ thống không hề phản ứng.

Sau khi nghe thấy tiếng hét của cô ta, Tang La mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở một nụ cười khoan khoái. Cô đã thành công rồi. Muốn dụ dỗ Tạ Vi Vi ra tay đúng là không dễ. Dù sao cô ta cũng là người chơi lâu năm, khó mà mất lý trí lao tới nếu không bị kí©h thí©ɧ. Cô thở hổn hển. Mặc dù lúc đυ.ng vào xe Phó Oánh cô đã điều chỉnh tư thế để chắc chắn sẽ bị thương ở mức nhẹ nhất, nhưng cú va chạm đã khiến xương của cô bị gãy mất mấy cái, đau quá...

Lại có đèn ô tô chiếu qua, mấy chiếc xe hú còi chạy tới.

Trước khi Tạ Vi Vi bị ý thức của thế giới này xé nát, cô ta vẫn có sức đi để ý tới chuyện này. Cô ta chết không nhắm mắt bởi vì cô ta biết rõ Tang La sẽ không chết, ván cờ này cô ta đã thua thảm hại, không có được một thứ gì!

Những chiếc xe kia đã dừng lại, có người nhanh chóng xuống xe đi đến chỗ Tang La và Phí Lam.

Tang La nhìn thấy Văn Yến Quân, sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, dường như ghét bỏ xe lăn quá chậm, anh đã vội đến mức sắp lăn từ trên đó xuống đất.

Ôi, đáng thương quá, chắc là dọa anh sợ mất rồi. Trong lúc này cô vẫn còn tâm trạng mà nghĩ vậy.

...

Tạ Vi Vi đã chết. Khi cửa xe mở ra cảnh sát cũng phải kinh hãi vì cảnh tượng thảm thiết bên trong. Họ kiểm tra thi thể cũng không phát hiện ra nguyên nhân cái chết của cô ta, không ai hiểu cô ta đã xảy ra chuyện gì. Xem hộp đen xe thì có vẻ như cô ta lên cơn nghiện nên mới tự biến mình thành bộ dạng kia.

Còn Tang La đã cảm nhận được rõ ràng nỗi ám ảnh vẫn luôn lẩn quẩn trong trái tim cô cũng đã tiêu tan. Tạ Vi Vi đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, vì vậy màu sắc của mọi thứ trong tầm mắt cô đều trở nên rõ ràng và tươi sáng hơn hẳn.

Phó Oánh nhanh chóng bị bắt, Phí Linh cũng không thể tránh thoát được. Ba mẹ Phó Oánh đích thân đến cầu xin Văn Yến Quân, nhưng bị anh từ chối. Phí Linh phải nhận hình phạt mà cậu ta vẫn luôn sợ nhất, cậu ta bị đưa về với ba mẹ ruột. Hai người này hoàn toàn là ví dụ hoàn hảo cho câu nói một phút sa cơ cả đời lỡ bước.

Trong thời gian Tang La nằm viện, Văn Yến Quân như một con chó dại đã được tháo toàn bộ dây xích, lao ra ngoài điên cuồng cắn xé. Chu Tiến là người đứng mũi chịu sào, chịu tổn thất nặng nề nhất.

Chu Tiến dạo này sống không được tốt lắm, Tang Hoa và bạn gái mới của anh ta vẫn luôn khắc khẩu nhau, làm cho anh ta không thể nào ngủ nổi. Anh ta không tiện nổi nóng với Tang Hoa, vì vậy đành đuổi cô gái kia ra ngoài. Tang Hoa giành được thắng lợi lại càng phách lối hơn, tự cho mình là mẹ của Chu Tiến, biểu hiện như một bà mẹ biếи ŧɦái có ham muốn khống chế con trai.

Vì vậy, Chu Tiến cũng bắt đầu cảm thấy kinh tởm. Anh ta biết Tang Hoa đối xử tốt với mình vì ba anh ta, nhưng bây giờ vừa không có Tang La vừa không có ba anh ta, bà ta lại có thái độ quá mức, khiến cho anh ta có thể nhìn thấy bóng dáng của ba mình trên người người phụ nữ này nên mới thấy kinh tởm không chịu nổi. Nhưng anh ta lại bị ân tình của bà ta trấn áp, phải kiêng dè ánh mắt của người ngoài, không thể công khai làm được điều gì. Vì vậy, anh ta đã chọn dùng những phương pháp khác để đối chọi với bà ta. Ví dụ như tìm một người phụ nữ ghê gớm đến ở trong nhà, dung túng cho cô ta đấu với Tang Hoa. Bởi vậy mà mấy lần bà ta đã bị chọc tức thiếu chút nữa thì té xỉu, tăng huyết áp, dáng vẻ trông như bị trúng gió vậy.

Chu Tiến còn chưa đắc ý được bao lâu thì sự trả thù đến chậm của Văn Yến Quân đã đánh cho anh ta phải ngã xuống đất bối rối hoảng sợ. Khi Văn Yến Quân mới trở về, anh ta còn lo lắng đối phương sẽ trả thù mình, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra. Anh ta còn cho rằng Văn Yến Quân đã từ bỏ Tang La, hoặc không giận chó đánh mèo với mình, vì vậy nên cũng dần bình thường trở lại. Nhưng không ngờ đối phương lại bất ngờ ra tay.

Đối mặt với ngọn núi lớn này, Chu Tiến hoàn toàn không còn sức đánh trả. Anh ta đi khắp nơi cầu cứu, nhưng đám bạn bè ngày xưa đều đóng cửa không gặp, đối tác cũng nhanh chóng rút lui, không rút thì cắn răng vứt bỏ coi như vứt tiền vào bãi rác, cố gắng giữ tổn thất ở mức tối thiểu.

Vì vậy mà Chu Tiến đành phải cầu cứu Tang Hoa, vì anh ta, Tang Hoa lại muốn gặp mặt Tang La. Nhưng cô không muốn gặp nên cuối cùng bà ta cũng không thể bước nửa bước vào Văn công quán.

Nếu bàn về người có lòng dạ đen tối thì Văn Yến Quân lại càng là người có lòng dạ đen tối hơn cả. Anh còn nghĩ ra một ý tưởng rất tuyệt diệu, đó là cho Chu Tiến một con đường sống, nhưng người nắm quyền quyết định ở công ty lại biến thành Tang Hoa. Chu Tiến phải lựa chọn hoặc là trở thành một kẻ nghèo hèn tay trắng, hoặc là phải sống dựa vào Tang Hoa để có chút tiền sống qua ngày. Anh ta đã chọn lựa chọn thứ hai. Tang Hoa cũng vui vẻ nắm giữ quyền lợi kinh tế trong tay, có thể khống chế Chu Tiến ngày càng không nghe lời bà ta.

Có một đêm trời khuya, Tang La tỉnh dậy từ trong mơ, lại phát hiện ra Văn Yến Quân đang ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm vào mình. Mắt anh bắt đầu có quầng thâm hóa ra là vì nửa đêm nửa hôm mà còn không ngủ được, ngồi nhìn cô chằm chằm.

“Em không định nói gì với anh sao?” Anh hỏi.

“Em còn đang nghĩ anh định nghẹn đến bao giờ mới hỏi đấy.” Tang La cười.

Văn Yến Quân nhìn nụ cười của người phụ nữ xấu xa này mà không thể nhịn nổi, cắn xé môi cô một hồi lâu để phát tiết.

Tang La không làm anh khó chịu nữa, kể lại cho anh nghe mọi chuyện. Văn Yến Quân yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ôm cô, vuốt mái tóc cô.

Tăng La không nhịn được hỏi anh: “Anh nói xem, sau khi em chết anh đã làm gì mà lại khiến Tạ Vi Vi đuổi theo chúng ta cắn mãi không buông lâu như vậy?”

Làm sao anh biết được chứ? Nhưng dù sao anh cũng thấy rất may mắn, vì Tang La không chết.

Đêm nay Văn Yến Quân mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, anh đang ở trong phòng làm việc, hạ quyết tâm buông tha cho chính mình, từ bỏ Tang La. Tinh thần của anh đang tiến bộ rất thuận lợi, không còn mất ngủ vì những ký ức cũ nữa, không còn vì nghĩ đến Tang La mà mất tỉnh táo.

Rồi một ngày, anh bất ngờ nghe được một tin.

“Cô có nghe nói gì không? Vợ của Cổ đông Chu công ty sản xuất Đồng Vũ nhảy lầu tự tử đấy.”

“Hả? Thật không?”

“Thật mà, cô đọc tin tức đi. Đáng tiếc quá, cô gái đấy tên Tang La, là người đẹp ngàn năm khó kiếm đấy, tiếc quá.”

“Sao lại vậy nhỉ?”

Anh cứng đờ cả người, dường như bỗng chốc bị điếc, âm thanh trên toàn bộ thế giới đều biến mất.

Trên mạng tràn ngập tin tức về vụ tự tử của Tang La, mọi người bàn tán xôn xao về việc cô tự tử, Chu Tiến đành phải công bố cô có tiền sử bệnh trầm cảm, nói với mọi người là cô tự tử vì trầm cảm.

Nhưng thông tin thu thập bày trước mắt anh lại không nói vậy. Có lẽ vì quá gấp gáp nên thông tin tình báo cung cấp cho anh cũng không đầy đủ, tin tức thu được chưa đủ tường tận, còn có chỗ thiếu sót. Nhưng tóm lại là Chu Tiến đáng chết, cả Tang Hoa đang nằm trên giường làm người thực vật cũng nên chết.

Sau khi họ chết, anh cũng không biết Tang Gia Văn lại là con trai mình, nhưng vì thằng bé có một nửa dòng máu của Tang La nên anh đã để lại toàn bộ tài sản cho thằng bé, vào một buổi tối đã tự sát trong Văn công quán.

Mặc dù Tạ Vi Vi có được khí vận của nữ chính, nhưng cô ta vẫn không thể trở thành nữ chính thực sự vì chưa có được sự chấp nhận (tình yêu) của nam chính. Trong trường hợp này nam chính cũng chết, vì vậy trụ cột nguyên thủy của thế giới này đã mất đi, bắt đầu phát triển theo hướng hủy diệt. Lúc này, ý thức của thế giới đã phát hiện ra chuyện không ổn, lập tức chuyển ánh mắt về kẻ giả mạo nữ chính là Tạ Vi Vi, giáng cho cô ta một đòn đau điếng ở thời điểm thế giới bị hủy diệt...