Chương 17: Tôi đây chỉ là quản gia thôi (17)

Tạ Vi Vi đứng sau một gốc cây bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy Tang La đi vào bệnh viện, trên mặt cô ta liền hiện lên nụ cười ác độc, cô ta hỏi hệ thống: “Thuốc tăng cường tâm lý cho mẹ cô ta dùng trước kia vẫn còn hiệu quả đúng không?”

Thuốc tăng cường tâm lý là đạo cụ Tạ Vi Vi mua ở cửa hàng hệ thống. Ý nghĩ của cái tên chính là thuốc dùng để tăng cường tâm lý, bởi vì phải che giấu ý thức thế giới nên đã dùng rất nhiều điểm tích lũy cô ta tích lũy được khi công lược thành công các thế giới trước đó, nhưng nhìn vào hiệu quả có được, thì vật này vẫn rất có giá trị.

Hệ thống: “Đã hết hiệu lực rồi.”

Sắc mặt Tạ Vi Vi lập tức trở nên khó coi, vừa định cãi nhau với hệ thống, nhưng nhớ ra cãi nhau với cái hệ thống chó má này chỉ tổ lãng phí nước miếng thôi, vậy là liền nuốt ngược vào lại: “Thôi vậy, hết hiệu lực thì thôi. Cho dù hết hiệu lực thì trước khi tôi cho mẹ cô ta uống thuốc, bà ta cũng đã đủ cực phẩm rồi.”

Tang La đứng trước cửa phòng bệnh, nghe thấy bên trong đang có tiếng người nói chuyện với bà, cô hít thật sâu hai hơi, đè cảm xúc cuộn trào trong lòng xuống, đẩy cửa ra.

Người bên trong nhìn qua. Tướng do tâm sinh, người đàn bà đang ngồi tựa vào đầu giường có một khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại nghiêm khắc, hai mắt khi nhìn người khác tràn đầy mạnh mẽ, mang theo khí thế áp bức. Người này chính là Tang Hoa, gia chủ nhà họ Tang từng được giới kinh doanh xưng là ‘thiết nương tử’.

“Tại sao lại mặc quần áo màu này?” Bé gái từ trên lầu bước xuống, vui vẻ muốn khoe váy mới của mình cho ba mẹ xem, nhưng sau khi Tang Hoa nhìn thấy lại không vui nói.

Cô bé có hơi luống cuống nhìn bà.

Sau lưng Tang Hoa có một vị quản gia không khác lắm với bà, nhìn về phía nữ quản gia trẻ tuổi sau lưng Tang La nói: “Phu nhân ghét màu này, cô chưa trao đổi kỹ công việc với quản gia tiền nhiệm sao?”

Quản gia trẻ tuổi hơi lúng túng, tiếp theo lại nghe vị quản gia kia nói: “Cô có thể đi được rồi.”

Cô ấy bị đuổi việc rồi.

Cô bé vội vàng nói: “Là do con thích chiếc váy này nên Tiểu Tuệ mới mua cho con!”

Nhưng Tang Hoa lại chỉ quay đầu đi tiếp tục đọc báo.

Tang La xin giúp đỡ mà nhào về phía ba mình, ba khó xử nhìn vợ mình một cái, cuối cùng chỉ xoa đầu cô không nói gì.

Quản gia mới của cô chỉ mới nhậm chức chưa tới hai ngày đã bị cho thôi việc vì mua cho Tang La một chiếc váy màu tím mà Tang La thích. Nguyên nhân bị đuổi là do Tang Hoa ghét màu này, mà vị quản gia này lại không nhớ.

Điều quản gia Tang La phải nhớ kỹ không phải sở thích của Tang La, mà là sở thích của Tang Hoa.

Tang Hoa là con gái độc nhất, là một người phụ nữ mạnh mẽ có du͙© vọиɠ chiếm hữu cực mạnh, người ba ở rể khi ở trước mặt Tang Hoa sẽ dịu ngoan yếu đuối như một con mèo nhỏ, ở trong nhà căn bản không nói được bất cứ lời nào. Tất cả mọi thứ của cô đều phải dựa theo sở thích của Tang Hoa, ăn mặc dùng, toàn bộ đều như vậy, lễ nghi bắt buộc phải hoàn mỹ, eo lưng không đủ thẳng, cây thước của quản gia sẽ đánh lên bất cứ lúc nào, thành tích học tập bắt buộc phải đứng nhất toàn trường, thua người khác là phải học bù xuyên đêm, võ thuật bắt buộc phải đệ nhất, thua người cùng lứa sẽ bị phạt, khóc sẽ chỉ càng phạt nặng thêm.

Cô từng thử bỏ nhà trốn đi, nhưng rất nhanh đã bị bắt về. Cô bị nhốt trong căn phòng tối đen không nhìn thấy gì cả, cho đến khi cô xin lỗi thừa nhận sai lầm mới được thả ra. Bà sắp xếp cho cô một vị hôn phu, tên Chu Tiến, bà đối xử rất tốt với anh ta, ôn hòa như gió xuân, bởi vì anh ta là con trai của mối tình đầu mà bà không có được.

Tang La vẫn còn nhớ rõ ràng ngày hôm đó, cái ngày cô và Văn Yến Quân đã hẹn trước, không biết bà biết được tin tức ở đâu, ngăn lại trước xe cô, cầm dao kề vào cổ mình, trong mắt tràn đầy điên cuồng, cuồng loạn rống lên: “Con dám đi! Con dám đi mẹ sẽ chết trước mặt con! Con muốn mẹ chết đúng không? Con muốn gϊếŧ mẹ mình đúng không?”

Bà không phải đang đùa, lưỡi dao cắt vào thịt, máu đã có vài giọt chảy ra, chảy dài trên cổ, ánh đèn xe chiếu lên, đỏ rực chói mắt. Bà khó được một lần yếu thế, nhưng vẫn là đang ép cô, thậm chí vứt bỏ hết ưu nhã ngày thường, điên cuồng khiến cô khϊếp sợ. Mà cô thân là con của bà, đến cùng vẫn không nhẫn tâm được như bà, thật sự nhìn bà chết trước mặt mình, có người con nào có thể chịu đựng nổi loại chuyện này?

Mà cô đối với bà vẫn còn có tình cảm yêu thương của con cái dành cho ba mẹ, nhưng bà đối với cô thì sao?

Tang Hoa nhìn thấy cô, cầm một tờ báo hai tháng trước ném đến bên cửa sổ, chất vấn: “Đây là chuyện gì? Con vậy mà lại ly hôn với Chu Tiến!”

Tang La liếc tờ báo một cái: “Đúng vậy, ly hôn rồi. Thì sao chứ?”

“Mẹ đã gọi điện thoại cho nó rồi, chỉ cần con ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai với nó, sau này làm một người vợ hợp cách, nó vẫn bằng lòng cho con một cơ hội nữa! Bây giờ gọi điện thoại cho nó ngay, xin lỗi, tái hôn với nó!” Bà ta ra lệnh.

Tang La không nhịn được mà bật cười: “Bà dựa vào gì mà cho rằng, bà vẫn còn có thể ra lệnh được cho tôi?”

“Sao con dám nói chuyện với mẹ như vậy?” Sắc mặt bà ta đã vô cùng khó coi, giống như quyền lực người mẹ bị xúc phạm nghiêm trọng.

“Nói chuyện với bà như vậy thì sao chứ? Bà vẫn cho rằng mình là một người mẹ sao? Tôi chưa từng thấy một người mẹ nào dùng tự sát và phá thai để cưỡng ép con mình gả cho một người đàn ông khác, giúp người khác giam cầm con gái mình, đồng thời tiến hành cưỡиɠ ɠiαи trong hôn nhân đối với con gái mình. Vì đề phòng con gái ly hôn với đối phương, thậm chí còn không tiếc ký hiệp ước, một khi con gái ly hôn với đối phương, tất cả tài sản đều sẽ thuộc về anh ta, một đồng tiền cũng không cho con gái… Sao trước kia tôi không biết, bà lại ngu như vậy? Chuyện đến nước này, vậy mà bà vẫn cho rằng mình còn quyền lợi chỉ tay sai sử tôi sao?” Tang La lạnh lùng nhìn bà ta.

Cô biết Tang Hoa điên cuồng tới mức này là vì Tạ Vi Vi cho bà ta uống thứ gì đó. Nhưng nếu không phải trên thực tế Tang Hoa đã là loại người này, thì cho dù bà ta đã uống thứ gì cũng sẽ không có loại hiệu quả này được. Đúng là nực cười, mẹ ruột của cô lại chính là trợ thủ đắc lực nhất của Tạ Vi Vi, là người đã cho cô nỗi tuyệt vọng lớn nhất.

Tang Hoa bị Tang La chọc cho tức đến run cả người, đưa tay ôm ngực, ngón tay chỉ vào cô cả nửa ngày cũng nói không nên lời: “Mày… mày…”

“Mấy tháng bà làm người thực vật này, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để cung cấp cho bà nằm đây, đã là sự nhân từ cuối cùng của tôi rồi. Hôm nay đến đây là muốn nói với bà, sau này đi tìm Chu Tiến đi, bà đem hết tài sản cho anh ta, bảo anh ta dưỡng lão cho bà. Có điều mấy tháng nay, một đồng tiền viện phí anh ta cũng chưa từng trả cho bà, tôi không biết nếu bà đi tìm anh ta, có khi nào sẽ bị anh ta đuổi ra khỏi cửa không. Nếu bà vẫn mơ tưởng dùng tự sát để uy hϊếp tôi, tôi chỉ có một đáp án thôi…” Tang La lạnh lùng nhìn bà ta, xoay người rời đi: “Đi chết đi. Dù sao tôi cũng không cách nào trở thành bà, không ra tay được với bà, nếu bà bằng lòng tự mình giải quyết mình, vậy thì cảm ơn quá.”

Tang Hoa không dám tin mà nhìn chằm chằm Tang La.

“Tang La tiểu thư!” Một giọng nói khác vang lên: “Sao cô có thể nói chuyện với mẹ mình như vậy? Để người khác biết được, cô sẽ bị đâm cột sống đó!”

Bước chân Tang La hơi dừng lại, bên giường Tang Hoa có một người phụ nữ đang đứng, bà ta đi về phía Tang La, tàn tật thảm hại, tay phải thiếu mất một ngón tay.

Người phụ nữ này chính là quản gia trước kia của Tang Hoa. Vật hợp theo loài, bà ta có thể làm quản gia của Tang Hoa lâu như vậy, nghĩ thôi cũng biết được là loại người gì.

Rất nhanh bà ta đã khập khà khập khiễng đi đến trước mặt Tang La. Nhưng trước khi cái miệng kia của bà ta nói ra những lời khiến người ta chán ghét, thì Tang La đã cười khẩy nói trước: “Tôi không thể tự tay gϊếŧ chết người mẹ chung máu mủ với mình, nhưng đối với bà thì lại không có chút áp lực nào đâu. Nói ra thì, có một vấn đề tôi vẫn luôn muốn hỏi bà đấy… Cá vàng, ăn ngon không?”

Mới đầu bà ta sững ra, sau đó như nhớ ra gì đó, sắc mặt cứng lại, khϊếp sợ mà nhìn Tang La: “Mày… là mày…”

Tang La bật cười, hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Người đàn bà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tang La, cả người ể hơi hơi phát run, bà ta đột nhiên hiểu ra, ban đầu thứ bà ta bị ép nuốt vào kia là gì…

“Cá của tôi đâu rồi?” Hôm đó Tang La dùng danh nghĩa bạn bè mà dẫn Văn Yến Quân về nhà tìm kí©h thí©ɧ, nhưng lại phát hiện cá mình nuôi đã biến mất rồi, ngay cả bể cá cũng không còn, vậy là liền vội vàng chạy xuống lầu hỏi quản gia. Bởi vì Tang Hoa ghét động vật nhỏ, nên trong nhà không cho phép nuôi dưỡng bất cứ thú cưng nào, khi cô chơi trò vớt cá ở khu chợ nào đó có vớt được hai con, vẫn luôn vô cùng trân quý mà nuôi trong phòng mình.

Nhưng vị quản gia này lại lạnh lùng nói: “Buổi sáng phu nhân vào phòng của cô, bất cẩn đυ.ng đổ bể cá, khiến chân bị thương nên rất tức giận, vì vậy tôi đã xử lý hết chúng rồi.”

Tang La vô cùng tức giận: “Xử lý thủy tinh là được rồi, tại sao lại xử lý luôn cả cá của tôi? Cho dù thiếu nước cũng không thể nào lập tức chết luôn được chứ?”

“Rất xin lỗi, tôi cho rằng chỉ là hai con cá vàng thôi, không ngờ lại khiến cô tức giận như vậy. Nếu cô thật sự luyến tiếc, bây giờ tôi sẽ đi nhặt chúng từ thùng rác về lại cho cô.”

Tang La tức tới mức run rẩy cả người, muốn đánh bà ta, nhưng bà ta lại là quản gia cấp S hiếm có trong nước, Tang La căn bản đánh không lại, hơn nữa mẹ cô cũng sẽ chỉ đứng về phía quản gia của bà ta. Cô tức giận chạy ra khỏi nhà.

Loại cảm giác phẫn nộ bất lực này, ở trong mắt quản gia hoàn toàn không có chút uy hϊếp nào. Bà ta lạnh nhạt quay đầu, nhưng lại phát hiện thiếu niên Tang La dẫn về vẫn còn ở đây, đôi mắt xinh đẹp không thể tưởng nổi kia của anh đang nhìn chằm chằm vào bà ta, loại ánh mắt đó khiến bà ta khϊếp sợ, da đầu tê rần.

Nhưng rất nhanh bà ta đã vứt anh ra sau đầu, bởi vì đó chẳng qua chỉ là một sinh viên. Cho dù tức giận, thì cũng sẽ chỉ giống như Tang La phẫn nộ một cách bất lực mà thôi.

Vào thứ bảy của mấy ngày sau đó, trong lúc ra ngoài bà ta đột nhiên bị người ta đánh lén, chỗ cổ tức thì bị tiêm vào thứ gì đó, phút chốc liền hôn mê bất tỉnh. Khi một lần nữa mở mắt ra thì bà ta đã bị bịt chặt mắt, trói chặt tay chân, đầu bị cưỡng ép kéo ngửa ra, miệng bị thứ gì đó cưỡng chế mở ra, có thứ gì đó trơn trượt lạnh lẽo bị thô lỗ nhét vào miệng bà ta. Bà ta tưởng là con sên liền ghê tởm tới nỗi cồn cào ruột, nôn ngược ra. Nhưng cổ bà ta cứ như bị thứ gì đó treo lên, chỉ có thể ngửa đầu, căn bản không thể cúi đầu nôn được, thứ nôn ra cuối cùng lại bị cưỡng ép nuốt lại vào bụng, cứ lặp lại ghê tởm như vậy, gần như trở thành ác mộng của bà ta.

Bà ta bị nhốt cả mấy ngày, không thể động đậy, một ngày ba bữa bị đút cái thứ trơn trượt ẩm ướt kia, lại bởi vì đau bụng không thể nhịn nổi mà mất khống chế “tuôn hết ra ngoài”. Cho dù là tôn nghiêm của một người hay tôn nghiêm của một quản gia đều bị giẫm đạp không còn sót lại gì. Bà ta vẫn luôn cho rằng cuối cùng mình sẽ bị gϊếŧ chết, nhưng cuối cùng lại chỉ bị chặt mất một ngón tay, đánh gãy một chân. Tuy còn sống, nhưng lại bị cắt đứt nghề nghiệp sinh nhai, không thể nào tiếp tục làm một quản gia tràn đầy vinh quang nữa.

Sau khi được cứu ra, cho dù tra thế nào lại cũng không thể tra ra được hung thủ là ai, hiển nhiên đối phương đã lo liệu hết tất cả từ trước, né tránh hết toàn bộ camera giám sát, vì vậy bà ta chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt. Bây giờ Tang La nói như vậy cuối cùng bà ta cũng biết, thì ra là cô! Không! Không phải cô! Là thiếu niên kia! Bây giờ bà ta vẫn còn nhớ ra được ánh mắt như ác quỷ ấy!

Nhưng nhớ ra thì có thể làm sao chứ? Văn Yến Quân bây giờ, đã không phải thiếu niên cho dù bị bọn họ chặt đứt chân vứt ở bãi rác cũng không thể làm gì được khi xưa nữa.



Bầu trời không biết khi nào đã có mưa, Tang La đứng dưới mái hiên bệnh viện, ngơ ngác nhìn màn mưa, sau đấy nhớ ra gì đó, khóe môi cong lên thành một vòng cung.

Ở trên người Tang Hoa, Tang La không có bất cứ hồi ức đẹp đẽ nào, nhưng trên người bà quản gia kia, lại vào một ngày nào đó có được một chút ký ức đẹp đẽ.

Bà ta là trợ thủ bên người mẹ, một con chó trung thành tuyệt đối, căn bản chưa từng xem cô là tiểu chủ nhân. Trong mắt Tang La, bà ta là một sự tồn tại như mụ phù thủy, sự khủng bố mà bà ta đem lại cho cô còn kinh khủng hơn cả Tang Hoa.

Cô thừa nhận vừa mới đầu khi qua lại với Văn Yến Quân, là xuất phát từ một loại tâm lý phản nghịch. Tang Hoa bắt cô gả cho Chu Tiến, xem thường dân thường, cô muốn làm ngược lại ý bà, nhưng cô lại không vừa ý một người bình thường tùy tiện. Cho đến một ngày, cô chú ý thấy có một người đang ở đằng sau giá sách nhìn cô.

Ban đầu cô không để tâm, chỉ tưởng rằng là trùng hợp, bởi vì người đó là nhân vật nổi tiếng trong trường, một đóa hoa cao lãnh tuy là người bình thường nhưng lại có được độ nổi tiếng cực kỳ cao, nhìn sao cũng không thể thích loại ác nữ như cô được. Vả lại anh là nhân viên quản lý của thư viện, đang sửa sang lại giá sách, tầm mắt hai người chạm vào nhau, anh liền như không có chuyện gì mà quay đầu đi, thậm chí còn có vẻ không thèm để cô vào mắt.

Mãi cho đến khi trong tình huống cô giả vờ mình không nhìn thấy, loại trùng hợp này càng ngày càng nhiều. Người này thường xuyên nhìn chằm chằm vào cô, anh thích cô. Tuy không biết tại sao, nhưng anh đúng thật thích cô, trải qua sự thăm dò nho nhỏ là có thể biết được rồi.

Cô và anh chơi trò lén lút yêu đương, cũng rất kí©h thí©ɧ, cô không hề thấy áy náy chút nào, bởi vì cô là một bad girl, anh đã sớm biết điều này rồi. Cô tưởng rằng anh biết giữa bọn họ chỉ là chơi đùa mà thôi, sẽ không thể nào có tương lai, bất cứ ai ở trong tình huống như vậy, tình cảm trong lòng tất nhiên đều sẽ có vẻ e dè giữ lại.

Cho đến một ngày, bà quản gia đáng ghét kia đột nhiên mất tích, Tang Hoa phái rất nhiều người đi tìm bà ta đều tìm không được. Tang La vô cùng vui mừng, hận không thể khiến người này từ đây bốc hơi khỏi nhân gian.

Nhưng cô lại phát hiện ra được một cái huy chương quản gia cấp S trong căn phòng thuê nhỏ của Văn Yến Quân. Huy chương màu đỏ được làm từ đá Ruby, là vật quý báu tượng trưng cho thân phận quản gia cấp S, nếu đem đi bán có thể bán được một khoảng tiền. Văn Yến Quân muốn mua quà cho cô, nên đem mảnh huy chương này qua đây, nhưng lại vì vậy mà khiến Tang La biết được chuyện anh bắt cóc giam cầm bà ta.

Tang La vô cùng khϊếp sợ, cô đột nhiên nhận ra mình không hề hiểu gì về người bạn trai này của mình. Cô không hề đánh rắn động cỏ, lén lút theo dõi Văn Yến Quân, đến được hiện trường phạm tội của anh, nhìn xuyên qua khe hở thấy được quản gia đang bị bắt cóc.

Cô chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của Văn Yến Quân, không phải đóa hoa cao lãnh không thể xâm phạm, không có vẻ ngạo kiều miệng chê nhưng thân thể thành thật. Đôi mắt anh tràn đầy âm u lạnh lẽo, cầm một con cá vàng đã chết nhét vào trong miệng quản gia, cho đến khi đút hết cả một túi.

Khoảnh khắc nhìn thấy con cá vàng kia, cô liền hiểu được rốt cuộc là vì sao.

Cô không ngờ rằng, Văn Yến Quân yêu cô tới mức có thể gϊếŧ người vì cô. Cho dù đó là phạm pháp, cho dù khung cảnh hỗn loạn không đẹp đẽ gì này, nhưng một người suốt nhiều năm mang vẻ ngoài vinh quang thoải mái như cô, thấy cảnh đó, trong lòng lại nghẹn lại, lần đầu tiên có người ra mặt giúp cô. Cô tưởng rằng anh là một con rắn độc không có ý tốt mà nằm bên cạnh mình, nhưng chưa từng nghĩ rằng anh chỉ là con chó dữ của riêng cô thôi.

Vào thời khắc đó, cô đột nhiên động lòng, chân chính nếm được hương vị của tình yêu.

Anh đã chuẩn bị xong làm thế nào để xử lý thi thể xóa dấu vết, nhưng cô không thể khiến anh trở thành tội phạm gϊếŧ người được, vậy nên cô đã ngăn anh lại. Cuối cùng anh cũng chỉ chặt đi một ngón tay của quản gia, đánh gãy một chân của bà ta, khiến bà ta không thể nào diễu võ dương oai trước mặt cô được nữa, cũng không cách nào đánh ngã cô được.