Chương 14: Tôi đây chỉ là quản gia thôi (14)

Đêm nay người ngủ không ngon rất nhiều, Tạ Vi Vi chính là một trong số đó. Không lâu sau khi Văn Yến Quân và Phó Oánh cùng đi tham dự tiệc rượu của nhà họ Phí, cô ta đột nhiên nghe được âm thanh cảnh cáo của hệ thống.

“Tiến độ công lược nam chính giảm xuống vượt quá 5 điểm, tiến độ công lược nam chính hiện tại 65%, xin người công lược chú ý.”

Trong lòng cô ta nóng như lửa đốt, vội vàng gọi điện thoại tìm bạn bè, hỏi thăm trong tiệc rượu đã xảy ra chuyện gì, rất nhanh đã biết sự có mặt của Tang La.

Tạ Vi Vi lập tức nổi cơn tam bành: “Lại là Tang La... Tang La... Có nhầm hay không thế! Văn Yến Quân bị sao vậy? Có phải anh bị bệnh rồi không? Nếu không bởi vì Tang La, anh sẽ tàn phế chắc? Một chút danh dự cũng không có luôn sao? Một người phụ nữ đã kết hôn, có cả con luôn rồi, vậy mà anh cũng muốn?!! Mười năm rồi, mẹ nó, rốt cuộc tới khi nào thế giới này mới có thể kết thúc đây!”

“Ký chủ, bình tĩnh một chút đi, cô còn có cơ hội mà.”

Ở trong phòng, Tạ Vi Vi trút giận chửi ầm lên một trận mới có thể từ từ bình tĩnh lại. Mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, tóm lại chính là trong khoảng thời gian Tang La mất tích, không viết vì sao lại trở thành một cô quản gia, ngồi lên con thuyền nhà họ Phí, chèo một vòng, sau đấy lại xuất hiện trước mặt Văn Yến Quân. Cô ta không biết có phải Tang La đã sớm lập kế hoạch trước, định nối lại duyên xưa với Văn Yến Quân hay không. Nhưng mà cảm tạ trời đất, Phó Oánh đang ở đây, mà còn là quản gia cấp S nữa, sức chiến đấu rất mạnh, cứ như vậy, cô ta có thể chờ hai người trai cò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi.

Dưới tâm trạng vô cùng khó chịu, Tạ Vi Vi chờ Tang La và Phó Oánh biểu diễn một màn kịch hai cô tranh một chàng thật là hay để khiến cô ta có thể vui vẻ trở lại.

Mà sau khi tiệc rượu kết thúc, Phó Oánh lấy được số điện thoại của Tang La qua tay nhiều người, sau khi trở về liền gọi cho cô một cuộc.

“Ở trong tiệc rượu chưa kịp chào hỏi cô, không biết cô còn nhớ tôi hay không?” Phó Oánh nâng cằm, dùng giọng điệu tràn đầy uy thế.

“Xin hỏi cô là ai?” Tang La hỏi lại, cô thật sự không có chút ấn tượng gì đối với Phó Oánh.

Cô hỏi chân thành như vậy, khiến cho Phó Oánh xanh cả mặt, cũng sắp bóp nát điện thoại rồi: “Tôi là Phó Oánh!”

Tang La nhớ ra rồi, là quản gia cấp S đứng ở phía sau Văn Yến Quân trong tiệc rượu thì phải. Suốt lúc đó cô đều chú ý tới Văn Yến Quân, hoàn toàn không chú ý đến cô ta. Nếu như đã nói chuyện với cô kiểu này, thì xem ra hai người hẳn là có quen biết.

“Có việc gì không?”

“Tang La, đừng có bày ra bộ dáng bản thân rất tài ba nữa, bây giờ cô còn có tiền để kiêu căng nữa chắc?” Phó Oánh còn lâu mới tin Tang La thật sự không nhớ rõ cô ta. Cô ta cho rằng cô đang cố ý giả vờ không quen biết cô ta để làm nhục cô ta: “Năm đó cô xem thường tôi, nói tôi không xứng để cạnh tranh công bằng với cô, không ngờ tới bản thân mình sẽ có ngày hôm nay phải không? Sông có khúc người có lúc, bây giờ tôi trở thành quản gia cấp S, còn cô thì lại cửa nát nhà tan, bị đuổi ra khỏi nhà, từ một đại tiểu thư biến thành quản gia, cô nói xem có hài hước hay không?”

Tang La nghe nội dung trong lời nói của cô ta, cau mày tự hỏi một hồi lâu cuối cùng mới nghĩ ra. Ba của Văn Yến Quân là con bạc trong đấu trường, mẹ cũng bài bạc cả ngày. Anh thường xuyên tan học về nhà không có cơm ăn, nhà họ Phó là hàng xóm cách vách thấy đứa trẻ đáng thương nên để cho anh vào trong nhà ăn cơm. Ngày qua ngày, tình cảm của anh và cả nhà hàng xóm đương nhiên sẽ không tầm thường.

Không lâu sau khi cô hẹn hò với Văn Yến Quân, đi theo anh cùng đến bệnh viện thăm em trai nhỏ ốm yếu của nhà hàng xóm. Nghe nói trong nhà vì chữa bệnh cho cậu bé nên đã nợ nần chồng chất, tới mức nhà chỉ còn lại bốn bức tường thôi. Vậy là cô thiện ý tốt bụng mà chuẩn bị giúp bọn họ vượt qua khó khăn. Nhưng trước khi đưa tiền, có một cô gái lại muốn nói chuyện với cô, muốn cạnh tranh công bằng với cô. Ba mẹ vì kiếm thêm chút tiền mà thức khuya dậy sớm đến bạc đầu, tính mạng của em trai thì đang bị đe dọa trong bệnh viện, cô gái này đúng là trong đầu chỉ biết tới đàn ông, còn đề xuất cạnh tranh công bằng với bạn gái người ta, đúng là buồn cười.

“Muốn cướp đồ với tôi à? Cô xứng chắc? Đừng nói hành động không xứng, ngay cả suy nghĩ trong đầu cô cũng không xứng.” Cô nói mà không chút khách sáo cả.

Hóa ra là cô ta. Một bại tướng dưới tay cô, còn không được cô xem là đối thủ.

Phó Oánh thật sự đã nín nhịn cục tức này lâu lắm rồi, cho nên thật sự không nhịn được nữa, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tới để đả kích cô nặng nề. Tất nhiên, chuyện trút giận là tiện tay làm thôi, quan trọng vẫn là: “Tôi khuyên cô, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ xem có muốn đi cùng với thiếu gia nhà họ Phí đến ở lại đây hay không. Cô biết mà, tôi sẽ không khách sáo gì với cô đâu!”

Nếu không phải bởi vì trong lòng cảm thấy không yên, lo lắng Văn Yến Quân tro tàn lại cháy đối với Tang Lam, cô ta còn ước gì Tang La ở đây, cô ta đã thủ sẵn 7749 món ăn khiến cho Tang La đẹp mặt rồi.

Tang La hiểu ra, khóe miệng nhếch một cái: “Ý tốt của cô, tôi hiểu mà. Cảm ơn quà tặng của cô cho tôi nhé.”

Phó Oánh sửng sốt: “Gì cơ?” Có ý gì? Quà tặng gì?

Nhưng mà Tang La đã cúp điện thoại rồi.

...

Sáng sớm hôm sau, vài cậu ấm cô chiêu họ Phí đến biệt thự nhỏ vắng vẻ trong rừng, người nào người nấy đều niềm nở thân thiết.

“Em đã ngứa mắt Phí Linh từ lâu lắm rồi, cũng không biết mặt mũi từ đâu ra nữa, có phải người nhà họ Phí chúng ta đâu mà cả ngày bày ra dáng vẻ như thủ lĩnh, ngay cả quản gia của người khác cũng dám chỉ tay năm ngón.”

“Bây giờ thì hay lắm, cái tên tu hú chiếm tổ chim khách kia cũng đã biết rõ bản thân mình là loại gì rồi.”

“A Lam đến Văn công quán ở lại bao lâu?”

“...”

Nhà họ Phí nhìn bề ngoài thì sáng sủa vẻ vang, nhưng bên trong lại rất xấu xa bại hoại. Cạnh tranh nội bộ gia tộc rất gay gắt, nhất là khi tuổi ông cụ Phí càng lúc càng lớn, ba chi của nhà họ Phí đã sớm bắt đầu chiến tranh để giành lấy vị trí gia chủ mới. Dưới lợi ích to lớn, anh em ruột cũng có thể trở mặt thành thù bất cứ lúc nào, không ai muốn trở thành người thua cuộc, để rồi thất thểu dẫn theo vợ con chuyển ra khỏi trang viên nhà họ Phí tượng trưng cho địa vị quyền lực này.

Những đứa trẻ này trước kia đã chán ghét Phí Linh rồi, bây giờ cũng không thích gì Phí Lam. Nếu như sớm biết tư chất của Phí Lam tốt như vậy, còn không bằng để cho Phí Linh tiếp tục phô trương, dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, bọn họ có thể làm rất nhiều ẩn ý. Đáng tiếc cuộc đời không có chuyện sớm biết. Tối hôm qua tất cả đều là nhân vật có tên tuổi trong giới thượng lưu, bọn họ cũng đều biết sau khi Phí Lam được nhận lại mới tiếp thu những giáo dục này, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đánh ngã Phí Linh từng xuất sắc nhất. Cú sốc quá lớn khiến trong lòng mọi người đều đã in hằn sự khác biệt giữa con cháu quý tộc thực sự và con trai người bình thường. Từ nay về sau, Phí Linh ở trong lòng bọn họ không phải là người nhà họ Phí nữa, chẳng qua chỉ là một thiếu niên bình dân sống trong nhà họ Phí thôi. Những người từng qua lại thân thiết với Phí Linh cũng sẽ tự giữ thân phận mà xa lánh cậu ta.

Đương nhiên, nếu cậu ta có thể đạt đến trình độ của Văn Yến Quân thì lại là một chuyện khác. Thế giới phân chia giai cấp này vốn dĩ rất khắc nghiệt.

“À, đúng rồi, A Lam, kể cho em nghe một chuyện cười. Phí Linh vốn đang mập mờ với An Di Nhu, sau chuyện tối hôm qua, An Di Nhu nói cô ấy với Phí Linh chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi.”

Phí Lam nghe xong cảm thấy không chút thú vị nào. Bản thân cậu cậu lớn lên trong một thị trấn nhỏ, xung quanh đều là người bình thường, cậu cũng cho rằng mình là người bình thường, bây giờ bọn họ lại bày ra bộ dáng bản thân ăn trên ngồi trước, kết giao với người thường sẽ bôi nhọ bộ dáng của bản thân, khiến cậu có chút không thoải mái, cũng có chút thương hại Phí Linh. Nhưng nghĩ lại, đây cũng là do Phí Linh tự chuốc lấy thôi.

Chẳng mấy đã đến lúc xuất phát đến Văn công quán, trong lòng Phí Lam có hơi khó chịu, vừa đi vừa liên tiếp quay đầu lại, trông thấy Tang La đứng ở cửa nhìn theo cậu.

Tang La mỉm cười, cúi chào với cậu.

...

Sau hơn một tiếng buổi sáng phân vân do dự, Văn Yến Quân đã chọn đến công ty, giống như mỗi ngày trước kia của anh, bình tĩnh, lạnh lùng, mắt đẹp không hề dao động, giống như một đóa hoa cao lãnh* thần thánh không thể vấy bẩn.

(*: nghĩa đen là hoa trên vách núi cao không thể nhìn hay chạm tới được, nghĩa bóng là người hoặc vật đẹp đẽ, cao quý đến nỗi không thể tới gần)

Nhưng khi tới công ty rồi lại liên tục ngẩn người, khó mà tự kiềm chế nổi, khiến cho anh vừa tức vừa hận.

Trải qua buổi sáng dài dằng dặc, Văn Yến Quân ra vẻ tùy ý gọi điện thoại về nhà. Nhận điện thoại là một người giúp việc trong nhà, anh hỏi khách mời đã ở lại chưa, có thiếu thứ gì không. Người giúp việc thầm nghĩ, vị khách mời này đúng là không tầm thường, có thể được tiên sinh coi trọng như vậy.

Vừa nghĩ xong lại nghe bên kia hỏi: “Quản gia của cậu ấy được sắp xếp ở phòng nào?”

“Quản gia của cậu ấy được sắp xếp ở tòa nhà phụ bên trái ạ.”

Văn Yến Quân sửng sốt: “Gì cơ? Tôi nhớ tòa nhà phụ bên trái là ký túc xá của nhân viên nam mà?”

Người giúp việc: “Vâng ạ.” Bà hơi ngạc nhiên, tại sao Văn Yến Quân lại hỏi như vậy chứ.

Văn Yến Quân cau mày, nhận ra được điều không hợp lý: “Quản gia tới là nam hay nữ?”

“Là nam ạ.”

Sắc mặt Văn Yến Quân sa sầm xuống, cúp điện thoại, sau đấy lại gọi một cuộc cho Phí Viễn Thanh, hỏi ông ta vì sao Tang La không đến Văn công quán với Phí Lam.

Phí Viễn Thanh ngạc nhiên không hiểu sao giọng nói của anh nghe có vẻ ẩn chứa tức giận: “Việc này... Quản gia Tang nói trong Văn công quán có người cô ấy ghét, cho nên cô ấy không đi...” Ông ta bắt đầu hoài nghi có phải có chuyện gì giữa Văn Yến Quân và Tang La hay không.

Người cô ấy ghét... Máu nóng trên đầu bỗng nhiên nguội đi, Văn Yến Quân mặt không biểu cảm ngồi trên xe lăn, thư ký Lâm vừa mới bước vào, thình lình nhìn thấy khuôn mặt của ông chủ, hít sâu một hơi rồi lại xoay người đi ra ngoài.

Mấy lãnh đạo cấp cao của công ty cả ngày đều bao phủ trong áp suất thấp lạnh như băng của boss, mãi cho đến khi tan làm mới điên cuồng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trở về Văn công quán, nhìn thấy Phí Lam, Văn Yến Quân cũng không niềm nở gì, lạnh lùng như băng. Đừng nói là Phí Lam có thể cảm nhận được sự yêu thương hay chăm sóc đặc biệt gì đó từ người chú, trái lại cậu còn có một loại cảm giác nguy hiểm khi có một con dao kề ngay trên cổ, thấy được một loại cảm giác lúng túng lan ra trên bàn ăn.

Còn Phó Oánh thì đắm chìm trong sự vui sướиɠ khi thắng lợi, cho rằng Tang La vì sợ cô ta nên mới không dám đến. Mà Tạ Vi Vi cũng cảm thấy khá vui, sức chiến đấu đúng là mạnh mẽ mà. Dù sao nữ chính vẫn khiến cho người ta có cảm giác bị uy hϊếp hơn nữ phụ, mà nữ phụ có thể giúp cô ta hạn chế nữ chính đương nhiên là rất tốt.

Văn Yến Quân im lặng ăn cơm xong rồi lại lặng lẽ quay về phòng sách, rất nhanh anh đã châm thuốc, trong không khí tràn ngập khói thuốc. Trong khói thuốc xen lẫn mùi rượu, người có tâm tình không tốt luôn muốn tìm tới một số thứ có thể dời lực chú ý đi, trong lúc này thì thuốc và rượu xem như là thứ tốt.

Anh cảm thấy buồn cười. Rõ ràng đã nhiều lần nhắc nhở bản thân, kết quả lại vẫn bị người ta vô tình đùa bỡn. Cô gái này vô cùng xấu xa, đùa giỡn anh giống như đùa giỡn một con chó nhỏ, cho anh hy vọng, rồi lại khiến cho anh tuyệt vọng.

“Văn Yến Quân, anh thích tôi à?” Cô ngẩng mặt cười tủm tỉm hỏi anh. Bạn bè của cô ở bên cạnh thì đang giễu cợt.

“Bớt tự mình đa tình đi.” Da mặt anh kéo căng lên, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài từ trong cổ họng.

Cô đẩy rượu trên bàn, tiếp tục cười tít mắt: “Anh uống hết chai rượu này, tôi sẽ hẹn hò với anh, được không?”

Cô đang đùa giỡn anh, lời cô nói hoàn toàn không phải sự thật. Cho dù anh uống hết chai rượu này, cô cũng chỉ cười nhạo anh một trận thôi, sẽ hoàn toàn không hẹn hò với anh. Nhưng mà... nếu... giả sử, có 1% khả năng, cô sẽ thật sự hẹn hò với anh thì sao?

Vì vậy cuối cùng anh vẫn uống rượu, cũng thừa nhận anh thầm mến cô trước mặt mọi người. Chỉ trong nháy mắt, đóa hoa cao lãnh của trường học bị gãy cành, từ vách núi cao rơi xuống trong bụi bặm. Tửu lượng anh không tốt, uống xong một chai rượu vang đỏ đã đầu óc choáng váng, cô ở bên cạnh nhìn rất vui vẻ, sau đấy thật sự cười nhạo anh một trận. Anh nôn đến mức trời đất mù mịt trong nhà vệ sinh, nước mắt cũng sắp chảy ra.

Nhưng mà anh không giỏi tiếp thu kinh nghiệm, cuối cùng có hơi bị coi thường.

“Văn Yến Quân, nếu anh có thể đánh thắng người kia trên đấu trường, tôi sẽ hẹn hò với anh, thế nào?”

Anh tốn thời gian nửa năm, bị thương mấy lần, cuối cùng cũng đánh bại được người kia. Sau đó quả nhiên lại bị cười nhạo.

Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cho nên cũng không thấy quá hụt hẫng, nhưng rồi nửa đêm canh ba lại bị gọi ra ngoài, anh còn tưởng rằng sẽ tiếp tục bị trêu chọc, còn chưa gặp được người mà trái tim đã bắt đầu đau. Nhưng không ngờ cô đang đứng dưới lầu nhà anh, trời đang mưa to, cô lại không mở ô, bên cạnh cũng không có quản gia, cô ra lệnh cho anh cõng cô trên lưng, cõng cô lên lầu.

“Bày ra vẻ mặt ngu ngốc đó làm gì thế, dáng vẻ này mà làm bạn trai tôi là muốn để cho tôi mất mặt sao? Lấy quần áo sạch sẽ cho tôi đi, tôi muốn tắm rửa.” Cô vênh mặt hất hàm sai khiến, còn anh thì lại say sưa trong sự kiêu căng của cô.

...

Canh ba nửa đêm, Tang La bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô ấn nghe máy nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, cô lại cúp máy.

Không đến một chốc, cuộc điện thoại này lại gọi đến, vẫn không có âm thanh nào cả. Tang La đoán được là ai, nhưng cô lại cúp máy. Mãi cho đến lần thứ ba, cô mới tựa vào đầu giường miễn cưỡng lên tiếng: “Văn Yến Quân, anh có thôi đi chưa?”

Văn Yến Quân khó khăn nói ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?”

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả.” Anh uống rượu rồi.

“Đừng nói dối! Tôi biết là cô cố ý!” Văn Yến Quân dồn dập nói, không biết rốt cuộc là thật sự khẳng định trong lòng hay là sợ cô phủ nhận: “Cô cố ý khiến cho mọi người đều biết tin tức cô ly hôn, cố ý xin việc ở chỗ tôi, chính là muốn để cho tôi chú ý, có phải không?”

Tang La thấp giọng bật cười, tiếng cười kia xuyên qua điện thoại chui vào trong tai anh, giống như có dòng điện: “Tôi cố ý đấy, thì sao nào?”

Văn Yến Quân ngơ ngác, anh còn cho rằng cô sẽ ngụy biện. Nhưng đồng thời, trái tim của anh cũng bắt đầu đập dồn dập, giống như mang theo bụi bặm trong mười năm qua gom góp lại, mỗi một lần đều vừa nặng vừa đau. Anh cười khẩy: “Vậy thì tại sao không đến? Đây không phải là cơ hội tốt sao?”

“Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy người tôi ghét.”

Ngón tay anh hơi run lên, rồi chậm rãi siết chặt lại. Gân xanh của anh nổi lên dữ dội: “Rốt cuộc là ai khiến cô...”

“Người quản gia tên Phó Oánh kia, tôi liếc mắt một cái thôi cũng không muốn thấy nhiều.” Tang La nói.

Người đàn ông bị chặn họng, miệng vẫn còn đang há, nhưng âm thanh trong cổ họng đã biến mất. Phó Oánh? Người cô ghét... là Phó Oánh?

Đột nhiên Tang La mềm giọng lại, giống như đang làm nũng, giống như yêu nữ thì thầm bên tai thủy thủ: “Anh muốn tôi qua đó à? Tôi ghét Phó Oánh, anh đuổi cô ta đi thì tôi sẽ qua.”

Thậm chí cô còn không cần nói cho Văn Yến Quân vì sao cô lại ghét Phó Oánh. Phó Oánh hoàn toàn không hiểu được Văn Yến Quân, người này bề ngoài là một đóa hoa cao lãnh, nhưng thực chất là một kẻ điên cuồng đấy.

Phó Oánh à, ngàn dặm xa xôi tự tới nộp mạng, quà ít lòng nhiều, vất vả rồi.