Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 10: Tôi đây chỉ là quản gia thôi (10)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi cách thời điểm Tang La và Phí Viễn Thanh giao hẹn với nhau hai tuần thì nhà họ Phí cũng bắt đầu chuẩn bị tiệc để giới thiệu Phí Lam đến mọi người. Tấm thiệp mời mạ vàng được gửi đến người thân bạn bè, những đối tác hợp tác của nhà họ Phí ở đó, trong đó có một tấm được gửi đến Văn công quán.

Đối với những người quan trọng, để thể hiện thành ý của mình, thư mời thường được chính nhân viên của nhà họ Phí đưa đến tận nơi. Sau khi nói rõ mục đích của mình đến đây, nhân viên này nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ vest nữ được may riêng, đeo găng tay trắng đi ra. Đây cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp, đến khi người phụ nữ này đến gần, anh ta mới nhìn thấy một huy hiệu màu đỏ được người này đeo ở ngực áo bên trái. Ngay lập tức ánh mắt của anh ta như thể nhìn thấy báu vật gì đó.

Huy hiệu quản gia màu đỏ! Quản gia cấp S! Hàng xa xỉ trong số những món hàng xa xỉ!

“Sắp, sắp tới, tiên sinh nhà chúng tôi chuẩn bị làm một bữa tiệc ra mắt cậu con trai mới về nhận lại tổ tiên. Hi vọng Văn tiên sinh bớt chút thời giờ để tới chơi.” Cũng may là làm việc nhiều trong những gia đình giàu có, trải qua nhiều chuyện khác nhau nên sắc mặt anh ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

“Tôi sẽ báo lại cho tiên sinh của chúng tôi, vất vả cho anh rồi.” Người phụ nữ kia nói.

Phó Oánh cầm thư mời, quay người đi vào trong nhà chính, Tạ Vi Vi đang ở trên lầu nhìn thấy cảnh Phó Oánh đi nhận thư, sau khi xuống dưới lại nhìn thấy cô ta đang chỉ huy người giúp việc, tự nhiên tâm trạng khó chịu của cô ta vì không tìm được Tang La càng trở nên tệ hơn.

“Phó tiểu thư.” Tạ Vi Vi mỉm cười, lên tiếng, dùng thái độ và cách nói chuyện như của một nữ chủ nhân: “Vất vả cho cô rồi, rõ ràng cô là khách chứ không phải là quản gia của nhà chúng tôi, cô cứ để tôi lo những chuyện này đi?”

Nhà chúng tôi? Tuyên bố chiếm hữu luôn sao? Phó Oánh nhìn khuôn mặt của Tạ Vi Vi, trong lòng cảm thấy rất khinh thường, bên ngoài đồn rằng cô ta là vợ chưa cưới của Văn Yến Quân mà cô ta thật sự cho rằng mình chính là vợ chưa cưới của Văn Yến Quân sao? Trong lòng cô ta không hiểu rõ mình là ai chắc, khuôn mặt Phó Oánh vẫn giữ vẻ bình tĩnh của một quản gia: “Cô khách sáo quá rồi Tạ tiểu thư. Tôi và Yến Quân là thanh mai trúc mã, không phải là người nhà nhưng tình thân hơn người nhà. Hơn nữa người đàn ông ở bên ngoài bôn ba luôn cần một người phụ nữ ở đằng sau lo liệu những công việc lặt vặt này cho anh ấy để anh ấy không phải lo lắng nữa.”

Những lời Phó Oánh nói đúng là ám muội, sắc mặt Tạ Vi Vi sa sầm xuống, cô ta lập tức bật cười: “Phó tiểu thư nói rất đúng, đúng là chúng tôi rất cần sự phục vụ của những người quản gia xuất sắc như cô. Vậy nhờ cô nhé, tôi cũng muốn biết một quản gia cấp S phục vụ thì sẽ thoải mái đến đâu.”

Muốn làm người phụ nữ sau lưng của Văn Yến Quân, muốn quản lý ngôi nhà này đúng không, vậy thì cô cứ quản đi, làm loại người thấp kém phục vụ người khác đi. Phó Oánh hùng hổ đến đây, từ khi cô ta kéo hành lý xuất hiện ở cửa Văn công quán, khi nhìn vào mắt cô ta, Tạ Vi Vi biết ngay là người phụ nữ này có mục đích gì đó. Nhưng cô ta loại bỏ được cả nữ chính thì sao lại phải sợ một nữ phụ vốn dĩ đã phải rút lui từ lâu?

Sắc mặt Phó Oánh trở nên nặng nề hơn, người phụ nữ này có thể ở bên cạnh Yến Quân thời gian lâu như vậy, quả nhiên là người âm mưu thâm độc. Nhưng tôi không thắng được Tang La chứ lẽ tôi còn không thắng được cô?

Trong khi bên dưới hai người phụ nữ còn đang ngấm ngầm đối đầu với nhau thì ở trên phòng ngủ trên lầu, Văn Yến Quân mở to đôi mắt đẹp lạnh lùng, nhìn lên trần nhà, quầng thâm ở đuôi mắt anh càng ngày càng rõ ràng.



Thông tin Văn công quán có một quản gia cấp S nhanh chóng truyền đi trong trang viên nhà họ Phí, khiến mọi người ồn ào thảo luận. Đương nhiên Tang La cũng nghe nói đến, và cô cũng biết người quản gia đó lên là Phó Oánh.

Phó Oánh sao… Cô không nhớ ra được người này là ai, dù sao ký ức của mười kiếp cũng khá nhiều. Và nếu đã như vậy, có thể thấy rằng cô ta không phải là đối thủ có sức uy hϊếp lớn với cô, nếu không cô ta sẽ không chìm nghỉm trong ký ức của cô như thế.

Cuối cùng Tang La cũng quên cô ta ra khỏi đầu, nhìn về phía Phí Lam đang ở trên sàn đấu. Hiện giờ Phí Lam đã có một chút danh tiếng ở sàn đấu này, bởi vì cậu đeo một cái mũ bảo hiểm quê mùa, trông như quân trộm cướp vậy, ngày nào cũng đến đây để chịu đòn. Chẳng được mấy người còn kiên trì lên sàn được nữa sau khi đã bị đánh cả ngày trời. Mới đầu khi cậu lên sàn, mọi người đều giơ ngón cái chĩa xuống dưới, ai cũng cười khẩy khinh bỉ, nhưng bây giờ sàn đấu đã ngập tràn những tiếng huýt sáo cao thấp khác nhau. Tất cả mọi chuyện diễn ra trong thời gian một tháng ngắn ngủi.

Rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến sự tiến bộ của cậu, chính vì thế lúc đầu còn chê bai, coi thường nhưng lúc sau lại không thể không cổ vũ, ủng hộ cậu.

Thời gian trôi qua chỉ trong chớp mắt, bên trong trang viên nhà họ Phí bắt đầu trở nên bận rộn vì bữa tiệc tối nay. Phí Viễn Thanh không kìm được, phải gọi điện cho Tang La để hỏi tình hình.

“Phí tiên sinh, ông cứ yên tâm đi, lời hứa của tôi đáng giá nghìn vàng, ông cứ đợi đến tối nay đi, con trai của ông xuất sắc hơn trong tưởng tượng của ông rất nhiều, tôi cũng bị cậu ấy làm cho thuyết phục.”

Tang La nói như vậy, Phí Viễn Thanh cuối cùng cũng yên tâm được, nghĩ tới việc cô cũng không dám lấy chuyện này ra làm trò đùa, vậy là ông càng mong chờ đến tối nay hơn.

Hướng Nhu và Phí Linh cũng có ở đó, nghe Tang La nói như vậy, Phí Linh không thể nào yên tâm nổi. Trong lòng Phí Linh cảm thấy coi thường, đúng là quản gia, cái miệng thật sự biết dỗ dành để cho người khác vui. Sự xuất sắc mà cô đang nói tới, có lẽ cũng là so với biểu hiện của cậu ta trước đây? Cũng đúng thôi, người tốt làm một việc xấu thì bị bỏ ngoài tai, người xấu buông dao xuống lại biến thành Phật. Biểu hiện trước đây của Phí Lam tệ như vậy, hôm nay cậu ta ăn mặc đàng hoàng hơn một chút, lịch sự và hiểu chuyện hơn một chút, ở trong mắt của bọn họ đã là rất tốt rồi. Nhưng đáng tiếc là cậu ta sẽ không để cho Tang La được như ý đâu.

Trong nháy mắt Phí Lam đã có thể đánh ngã đối thủ xuống đất, không thể nào đứng dậy được. Mọi người đứng xem, vỗ tay nhiệt tình. Phí Lam đi xuống hậu trường, cởi chiếc mũ bảo hiểm ra, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ không chút vết thương nào. Mái tóc vàng dài thượt đã ướt hết, dựng lên vài sợi sau khi cậu cởi mũ bảo hiểm ra, để lộ ra đôi mắt sáng long lanh.

Tang La nhìn đôi mắt đó của cậu, hơi nghiêng đầu mỉm cười.

Trước khi nghiệm thu thành quả, vẫn cần làm rất nhiều bước chuẩn bị. Trước tiên Tang La dẫn cậu đến salon làm tóc, để quản lý salon có tay nghề cao nhất tự mình cắt tóc cho cậu, nhuộm lại tóc thành màu đen. Sau khi làm xong, tất cả mọi người ở salon đều kinh ngạc. Đổi kiểu tóc xong, cậu như biến thành một con người khác, mày rậm mắt sáng, môi hồng răng trắng. Có thế nào thì cậu vẫn là người nhà họ Phí, thừa hưởng tất cả những ưu điểm tốt đẹp về ngoại hình của ba mẹ, đẹp trai đến mức lấp lánh phát sáng.

Thời gian làm tóc vẫn còn mấy tiếng đồng hồ nữa. Sau khi làm xong cũng đã là hơn 3h chiều, tiệc ra mắt sẽ bắt đầu lúc hơn 7h, bọn họ vẫn còn hơn 2h nữa.

Tang La dẫn cậu đi mua lễ phục, cô chọn một bộ vest màu đen đính kim cương trong số hàng loạt những bộ đồ đắt tiền. Cảm giác tỏa sáng do những thiết kế hạng nhất tạo ra một cảm giác xa xỉ nhưng được thể hiện một cách khiêm tốn. Bộ vest đó được phối thêm với một cặp khuy măng sét đá quý màu xanh đậm, một chiếc nhẫn xa hoa cùng bộ sưu tập, cùng một chiếc đồng hồ màu vàng sang trọng nhưng cũng khiêm tốn và không làm mất đi sự trẻ trung của cậu. Cậu thiếu niên trong gương hoàn toàn là một công tử cao quý, tỏa sáng lấp lánh.

Phí Lam giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ trên tay, trong lòng thầm nghĩ, má nó chứ, chiếc đồng hồ này cũng đắt quá rồi đấy. Nhưng một tháng gần đây, dưới sự huấn luyện theo kiểu nhồi vịt không khác gì của ác quỷ của Tang La, trong hành động của cậu bắt đầu có một chút nho nhã, kết hợp với vẻ đẹp bên ngoài của cậu, trông càng hấp dẫn và vui mắt hơn.

Nhân viên ở cửa hàng nhìn cậu đến mức thẫn thờ, hình ảnh vừa nãy Phí Lam mặc đồ hàng chợ bước vào cửa hàng trong đầu cô ta hoàn toàn vụn vỡ tan tành, cho dù có cố cũng không thể nhớ lại được.

Cánh cửa phòng thử đồ được mở ra, Phí Lam quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Tang La đã đổi sang bộ vest màu đỏ và gọng kính cùng màu. Khuy áo khoác bên ngoài không đóng lại, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bên trên có mấy nếp gấp nhún, trung hòa với bộ đồ phong cách cổ điển và màu sắc quá nổi bật của bộ vest, để lộ ra vẻ nho nhã, tri thức. Mái tóc dài của cô không buộc lên mà chỉ làm hơi xoăn rồi để xõa, trông cũng khá đẹp.

Cô trang điểm lên rất xinh đẹp, nhưng vì cố gắng giấu mình nên không hề lấn át chủ nhân mà chỉ như hoa sang thêm gấm. Khi cô đi đến đằng sau Phí Lam, cùng cậu bước ra ngoài, tất cả nhân viên trong cửa hàng và khách hàng đều bị cảnh tượng vô cùng sang trọng này làm cho kinh ngạc đến mức há hốc miệng, không thể quay đầu được đi nơi khác.

Lúc này đã là 7h tối, khách mời nhận được thiệp mời lần lượt đến nơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »