Chương 37

Sở Hàm Đường vừa mới toát ra nghi vấn này, rất nhanh liền nhận được đáp án, thì ra là Tạ Tự Hoài giờ phút này muốn từ cây cột đi ra ngoài.

Mà hắn chuẩn bị dùng nàng đi gϊếŧ người: "Nếu người dùng vu thuật ngược lại bị người mình khống chế đi gϊếŧ, nàng ta đại khái sẽ chết không nhắm mắt, ta khẩn cấp muốn nhìn thấy được, Sở công tử, ngươi nói có được không?”

Dùng giọng điệu hỏi thăm, nhưng dường như đã đưa ra quyết định, còn hỏi nàng làm gì?

Nói thầm trong lòng, có chút không tốt.

Sở Hàm Đường ở hiện đại là một người dân lương thiện tuân thủ pháp luật, sau khi xuyên sách cũng chưa tự tay gϊếŧ người.

Nhìn người khác gϊếŧ người cũng đủ kinh khủng rồi, còn muốn tự tay gϊếŧ người, đây là đang trần trụi khiêu chiến năng lực chịu đựng tâm lý của nàng.

Tạ Tự Hoài đợi một lát, thấy nàng không có hành động, ví dụ như vừa rồi tiến lại gần người để hôn, đại khái biết đáp án của đối phương, nhưng cũng không dừng lại, bẻ gãy một mũi tên bắn tới.

Mũi tên bị gãy thành hai đoạn.

Hắn ném mũi tên bị gãy trở về, gϊếŧ chết được hai người: "Cho dù ngươi không muốn, cũng không có biện pháp, đêm nay không phải bọn họ chết, chính là chúng ta chết.”

"Ta biết Sở công tử ngươi không muốn chết."

Sở Hàm Đường lại ngửa đầu tiến lại gần, nàng quả thực không muốn chết, trong lúc chương trình chưa sửa xong, mình sẽ không vừa nghe đối phương nói lời phù hợp với suy nghĩ của mình, liền lấy nụ hôn đến đáp lại đi.

Hình như thật sự là như vậy, Sở Hàm Đường chuẩn bị để cho hệ thống mua quan tài cho mình.

Một lần lạ hai lần quen, Tạ Tự Hoài bình tĩnh lại lấy tay ngăn nàng lại, lòng bàn tay dán lên đôi môi mềm mại, đầu ngón tay hắn vô thức khẽ động.

Sở Hàm Đường đang vui vẻ không thể hôn xuống, nàng không khống chế được mà mở miệng, giống như muốn cùng lúc trước làm một ít chuyện thân mật hơn, cái gì phá mệnh lệnh thân mật, rác rưởi.

Không được, tuyệt đối không được.

May mắn Tạ Tự Hoài buông tay trước một bước, Sở Hàm Đường suýt nữa sụp đổ, tinh thần sụp đổ.

Sau đó hắn nhìn thoáng qua bàn tay của hai người như sắt thép ở cùng một chỗ, không phát hiện vẻ dị thường của nàng: "Huống chi ngươi lại không cách nào buông tay, ta đành phải mang theo ngươi gϊếŧ người, ngươi nói có đúng hay không.”

"Hoặc là, chém tay ngươi."

Sở Hàm Đường thừa nhận Tạ Tự Hoài nói không sai.

Mà cung thủ đứng cách hai người một đoạn tựa hồ biết một mực bắn tên có thể không có tác dụng nhiều, sau khi xin chỉ thị thành chủ, cầm cung tên, chỉnh tề hướng về phía bên này.

Đúng vào lúc này, Tạ Tự Hoài đi ra.

Hắn một cước đạp nghiêng cung thủ cầm cung tên cách hai người gần nhất, sau đó duỗi tay ra, linh hoạt đoạt lấy trường kiếm của cung thủ này treo ở bên hông.

Trường kiếm đảo mắt rơi vào trong tay Sở Hàm Đường.

Tạ Tự Hoài cầm tay nàng, l*иg ngực dán vào lưng nàng, giống như là tay dạy người ta làm một số chuyện bình thường, mà không phải mang theo nàng để gϊếŧ người, trường kiếm chỉ vào chỗ máu bắn tung tóe.

Hoa cỏ trong sân không chỗ nào may mắn thoát khỏi trận nhiễm máu tanh, đổ hết thi thể này đến thi thể khác.

Cung tên phải ở dưới tình huống có khoảng cách mới có thể sử dụng tốt hơn, hiện giờ bọn họ đều ở quá gần, cho nên cung thủ có chút bị hạn chế.

Sở Hàm Đường tim đập cực nhanh.

Khi một mũi tên bay tới, thân thể của nàng đã bị Tạ Tự Hoài khống chế, tay cầm kiếm kéo qua cung thủ bên cạnh, đặt ở trước mặt hai bên, mũi tên đâm xuyên qua da thịt hắn ta, kẹt vào xương cốt.

Sắc mặt thành chủ trở nên ngưng trọng, hai người này so với hắn ta nghĩ còn lợi hại hơn.

Tạ Tự Hoài cho dù võ công cao, cũng là một người, dây dưa với bọn họ thời gian dài như vậy, hô hấp hơi thở dốc, Sở Hàm Đường không hiểu sao nghe được lỗ tai tê dại.

Thở hổn hển còn dễ ngửi như vậy.

Thành chủ quan sát tình hình chiến đấu trong chốc lát, thấy trời sắp sáng, ý bảo nữ nhân kia cũng ra tay.

Nữ nhân vốn định huýt sáo khống chế Sở Hàm Đường hiện tại lại bị Tạ Tự Hoài lôi kéo người gϊếŧ người, nhưng nhớ tới một màn trước đó, lại không khỏi không được tự nhiên một chút, vẫn là từ bỏ.

Ai biết huýt sáo nữa, nàng sẽ làm ra cái gì, dù sao cũng sẽ không nghe mệnh lệnh của ả ta nữa.

Cung thủ đã bị gϊếŧ hơn phân nửa.

Thi thể xếp chồng lên thi thể, thoạt nhìn liền thấy mà giật mình, Sở Hàm Đường thân là người cầm kiếm cũng kinh hồn bạt vía, giờ này khắc này mặt nàng cùng rèm treo trên người tràn đầy vết máu.

Trên mặt Tạ Tự Hoài cũng có máu nhỏ lẻ tẻ, nhưng nhìn nhiều thi thể như vậy cũng sẽ không động dung.

Nữ nhân rút ra một thanh trường kiếm, động tác nhanh như sấm chớp chạy tới bên cạnh bọn nàng, lưỡi đao cách cổ Sở Hàm Đường một chút.

Thời khắc kinh tâm động phách, một cây độc châm từ tay áo Tạ Tự Hoài bay ra.

Độc châm trực tiếp cắm vào thân thể nữ nhân, tay cầm kiếm co rút mạnh mẽ, rốt cuộc cầm không vững nữa, kiếm "leng keng" rơi xuống đất, ả ta cũng quỳ rạp xuống đất, cảm thấy cả người mềm nhũn.

Sở Hàm Đường quên đi hô hấp, bởi vì thiếu chút nữa nàng đã bị người ta gϊếŧ.

Tạ Tự Hoài nhặt lên một cây cung và một mũi tên.

Tay hắn nắm tay Sở Hàm Đường, tay trái kéo cung, tay phải cầm tên, khom lưng, nghiêng mặt lướt qua lỗ tai nàng, nheo một con mắt, nhắm vào vị trí thành chủ đứng: "Bắn.”

Vừa dứt lời, một mũi tên từ cung tên trong tay bọn nàng bắn ra, trúng chính giữa vai thành chủ, gắt gao đính người lên trên tường.