Chương 27

Nam nhân là người bản địa lớn lên trong thôn trang.

Nhưng nam nhân có một tính cách quái gỡ, lại sống trên núi.

Mà Tạ Tự Hoài cùng nam nhân tính cách hoàn toàn trái ngược, hắn rất thích cười.

Cho tới nay trong thôn trang nhỏ bình tĩnh yên bình, mãi đến một ngày nào đó xảy ra biến hóa, thường xuyên có người mất tích, cho dù có báo quan vẫn là ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

Người mất tích có nam có nữ, có người dáng cao lớn cũng có người dáng thấp bé.

Loại chuyện này kéo dài một năm, quan phủ vẫn như cũ không thể tìm ra được hung thủ.

Một năm sau đó lũ lụt bùng phát.

Bùn đất trong thôn trang nhỏ bị rửa sạch nhiều tầng, lộ ra hài cốt vụn vặt, người thân và bạn tốt của những người đó ngày ấy khóc lóc vô cùng bi thương.

Mà nam nhân lại đứng trong đám đông tươi cười.

Đây là lần đầu tiên nam nhân cười.

Tạ Tự Hoài còn rất nhỏ đứng bên cạnh ông ta, cần phải ngửa đầu nhìn ông ta, nhìn ngũ quan tuấn lãng của ông ta bởi vì tươi cười càng đẹp, nhìn nụ cười vặn vẹo trên khóe môi của ông ta.

Nam nhân hoàn toàn có khả năng xử lý sạch sẽ những xác chết đó, không để lại hài cốt.

Nhưng ông ta cố tình để lại.

Còn cố ý chôn xác đến gần nhà bọn họ, để lại y phục của bọn họ chôn cùng một chỗ, có thể làm cho người biết bọn họ nhận ra được.

Nam nhân đã gϊếŧ bao nhiêu người?

Tạ Tự Hoài không rõ ràng lắm, sau khi phụ mẫu bị người ta gϊếŧ, hắn mới bị nam nhân mang đến thôn trang nhỏ này.

Không lâu sau, khi nam nhân lại một lần nữa ôm người hôn mê về phòng cỏ, chuẩn bị dựa theo trước kia cắt bỏ thân thể người này.

Tạ Tự Hoài đã gϊếŧ chết nam nhân.

Lưỡi dao lóe hàn quang lại sắc bén từ phía sau nam nhân không kịp đề phòng vươn tới.

Lưỡi dao nhẹ nhàng xẹt qua yết hầu nam nhân, cổ trong nháy mắt xuất hiện một đường mỏng màu đỏ như máu, máu tươi lập tức tranh nhau tuôn ra, nhuộm đỏ đôi tay non nớt của Tạ Tự Hoài.

Hắn không biết vì sao nam nhân thích không ngừng gϊếŧ người, đối phương cũng chưa từng nói qua.

Nhưng không biết vì sao Tạ Tự Hoài lại muốn nam nhân ở trạng thái tỉnh táo trải nghiệm cảm giác bị gϊếŧ một chút, dù sao nam nhân cũng đã gϊếŧ quá nhiều người.

Tạ Tự Hoài nghĩ loại cảm giác này phải rất tốt.

Bởi vì hắn nhìn thấy nam nhân lần thứ hai mỉm cười, như thể nam nhân muốn nói một lời gì đó.

Nam nhân muốn nói gì?

Đáng tiếc cổ họng bị cắt xong chỉ có thể phát ra một ít âm tiết rất mơ hồ.

Một câu hoàn chỉnh ông ta cũng không thể nói nên lời, máu chảy đầy ván gỗ, mà nữ nhân trong thôn bị mê man ngất đi chậm rãi tỉnh lại.

Nữ nhân lại dùng một ánh mắt hoảng sợ nhìn Tạ Tự Hoài.

Hắn không nhìn nữ nhân đang không dám lộn xộn, ném lưỡi dao xuống, ngâm nga đồng dao đi ra ngoài.

Một lúc lâu sau, nữ nhân kia rốt cuộc phục hồi tinh thần lại tê tâm liệt phế hô to.

Giấc mơ tới đây, dần dần kết thúc.

Tạ Tự Hoài mở mắt ra, nhìn về phía cách đó không xa.

Chờ Sở Hàm Đường tỉnh lại thì trời đều đã sáng, cửa sổ không biết từ lúc nào bị đẩy ra, mặt trời chiếu vào, ở bên cửa sổ lưu lại một đạo bóng mờ, sáng tối cách nhau.

Mí mắt Sở Hàm Đường giật giật, mở hai mắt ra.

Khi nhìn thấy Tạ Tự Hoài ngồi bên cạnh, nàng ở tại chỗ chậm chạp cứng ngắc vài giây.

Lại chẳng nói nên lời quay đầu nhìn về phía giường đã trống rỗng, Sở Hàm Đường còn có một ít nhập nhèm chưa tỉnh ngủ: "Ngươi tỉnh rồi.”

Ngón tay Tạ Tự Hoài chuyển động chén trà trên mặt bàn, nghe vậy nâng mắt lên nhìn Sở Hàm Đường.

"Chuyện đêm qua ta muốn cảm tạ Sở công tử." Hắn rót một chén trà, đẩy qua cho nàng: "Là Sở công tử mang ta về nơi này đi.”

Sở Hàm Đường cũng khát nước.

Nàng tiếp nhận nước trà liền uống hết: "Nhấc tay chi lao thôi, đổi lại là Tạ công tử, ta tin ngươi cũng sẽ làm như vậy.”

Mở to hai mắt nói dối, Sở Hàm Đường xem như là người đạt cấp bậc lợi hại, còn chủ động bỏ qua không nói tối hôm qua Tạ Tự Hoài có cử chỉ kỳ quái.

Tạ Tự Hoài cười khẽ một tiếng, cũng không phản bác, nhưng cũng không nói phải.

Sở Hàm Đường nhớ đến chuyện đứng đắn, nói với hắn không thấy đám người Trì Nghiêu Dao đâu.

Mà Tạ Tự Hoài dường như cũng biết, "A" một tiếng, nhìn ra đường cái náo nhiệt ngoài cửa sổ: "Ta biết, bất quá Trì cô nương hiện tại hẳn là không có nguy hiểm gì, không vội. Sở công tử ngươi rất gấp sao?”

Ngữ khí của hắn rất bình thường, phảng phất chỉ là tâm huyết dâng trào mà hỏi thôi.

Không nguy hiểm sao? Làm thế nào mà hắn chắc chắn như vậy?

Sở Hàm Đường phi thường không muốn trả lời câu hỏi này, trả lời phải thì biểu hiện ra mình rất để ý Trì Nghiêu Dao, trả lời không phải hình như cũng không được.

Hơn nữa.

Trì Nghiêu Dao là nữ chính mà nam nhân đều thích, vẫn là tiêu mà hắn tiếp nhận.

Tạ Tự Hoài vốn nên thích nàng ta lại nói không vội, phong cách làm việc này quả nhiên là khác biệt.

Vì thế nàng cứng rắn chuyển đề tài: "Thi thể bên ngoài thì làm sao bây giờ?”

Tạ Tự Hoài ngủ cũng không lâu, trước khi Sở Hàm Đường tỉnh lại đã thức dậy, đẩy cửa ra ngoài hành lang xem, phát hiện thi thể lặng yên không một tiếng động biến mất toàn bộ, ngay cả vết máu cũng không lưu lại.

Hắn lại xuống lầu, buổi sáng khách điếm cũng không nhiều khách nhân lắm, chỉ có vài người, chưởng quầy cùng tiểu nhị ngược lại đều ở đây.

Bọn họ nhìn thấy Tạ Tự Hoài từ dưới lầu hai xuống, sắc mặt như thường chào hỏi hắn, tựa hồ tối hôm qua không nghe thấy một tia động tĩnh, cũng như sáng nay không nhìn thấy thi thể và máu ở hành lang lầu hai.

Có hai khả năng cho tình huống này.

Đầu tiên là bọn họ đang diễn kịch, cùng với người đến gϊếŧ hắn tối hôm qua, lại không biết vì sao sau khi hắn ngất xỉu không có động tác nữa, ngược lại đi thanh lý thi thể cùng vết máu.

Còn có một loại khả năng chính là bọn họ đích xác không biết chuyện, có lẽ tất cả bọn họ cũng ăn thức ăn mang theo thuốc mê, tối hôm qua lâm vào ngủ say, đối với sự tình một mực không biết.

Tạ Tự Hoài lại trở lại lầu.

Mà Sở Hàm Đường khi đó còn đang ngủ, nhỏ giọng nói những lời nói mộng kỳ quái.

Hiện tại nàng đã tỉnh, hỏi thi thể bên ngoài làm sao bây giờ, thấy Tạ Tự Hoài chậm chạp không trả lời, nhịn không được đưa tay lắc lắc: "Tạ công tử?”

Hắn đứng lên, đẩy cửa phòng ra để cho Sở Hàm Đường có thể nhìn thấy bên ngoài: "Biến mất không thấy đâu.”

Sở Hàm Đường cũng đứng lên: "Là ngươi làm sao?”

Tạ Tự Hoài khẽ lắc đầu, cười nói: "Không phải, chắc là do đám người tối hôm qua làm.”

Nàng bất giác hơi nghiêng về phía vị trí hắn đứng, tự hỏi mình vấn đề mình muốn hỏi: "Vậy Tạ công tử có biết bọn họ hiện giờ đang ở nơi nào hay không?”

Hắn nghiêng mặt nhìn Sở Hàm Đường: "Sở công tử, kỳ thật ta cũng muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

Nàng do dự gật đầu: "Ngươi hỏi đi.”

Ánh mắt Tạ Tự Hoài chậm rãi di chuyển lên trên, bình tĩnh lại hờ hững, tựa như con rối không có chút nhân tính nào rơi xuống trên mặt Sở Hàm Đường thư hùng mạc biện*.

*thư hùng mạc biện: nôm na là vẻ đẹp khó phân biệt nam nữ.

Hắn mang theo biểu tình thuần lương lại ôn nhu như nước hỏi: "Sở công tử, ta muốn hỏi ngươi chính là, cái gì gọi là nhiệm vụ tiến công chiếm đóng.”