Chương 23

Sở Hàm Đường lại nghĩ đến cơ hội tối hôm qua dân chúng Phong thành tỉnh táo lại, hình như là khi nàng bị cắt rách chân, chẳng lẽ có liên quan đến mùi máu?

Giả thiết thành chủ đối với những chuyện này có phát hiện, ở trên cửa thành dùng máu vẽ ánh trăng cũng là sợ những dân chúng này khi bị hương hoa mê hoặc đi ra khỏi thành, có nguy hiểm đến tính mạng hoặc bị người phát hiện cổ quái.

Vậy thì nàng vẫn không hiểu.

Tại sao vẽ mặt trăng, không phải mặt trời, hoặc bất cứ điều gì khác, mà lại là mặt trăng?

Đầu óc Sở Hàm Đường không đủ dùng, manh mối quá ít, nguyên tác lại không đề cập đến, ít ỏi mấy nét đi qua chương ở Phong thành này.

Chậm đã, nàng xen vào việc của người khác để làm gì? Nhiệm vụ không phải là lấy được hảo cảm Trì Nghiêu Dao, thuận tiện đi một đợt cốt truyện sao? Suy nghĩ đau đầu như vậy cũng không nằm trong phạm vi nhiệm vụ.

Nhưng lòng hiếu kỳ của con người là con dao hai lưỡi, Sở Hàm Đường thật sự phi thường muốn biết nguyên nhân.

Vu thuật, máu.

Chúng thật sự có một mối tương quan nhất định, bởi vì người cổ đại tương đối phong kiến mê tín dị đoan, có một loại lễ tế còn được gọi là huyết tế.

Huyết tế bình thường là dùng vật nuôi, còn đặc thù thì dùng người sống.

Dùng người đi tế lễ không thể nghi ngờ là rất tàn nhẫn, nhưng lịch sử thực tế ghi lại thời cổ đại cũng đã từng có không ít người đã tổ chức qua, trong tiểu thuyết có lẽ phóng đại, nhưng cũng mượn một số lịch sử cổ đại nhất định.

Sở Hàm Đường đối với việc sử dụng thành công vu thuật trước kia còn có nghi ngờ, nhưng nghĩ lại lại tiếp nhận.

Nàng đều có thể xuyên sách, nói không chừng vu thuật cổ đại thật sự tồn tại?

Huống chi đây chỉ là một quyển tiểu thuyết tưởng tượng, tác giả muốn cái gì tồn tại, cái đó liền tồn tại, Sở Hàm Đường còn nghe nói qua Miêu Cổ, cùng vu thuật này đại khái có chỗ giống nhau.

Tất cả đều sử dụng những ngoại vật để ảnh hưởng đến ý thức của con người, thậm chí hành vi để đạt được mục đích riêng của bọn họ.

Môi giới của Miêu Cổ là cổ trùng, lần này môi giới của vu thuật hiển nhiên là hương hoa kỳ dị lại nồng đậm không biết từ đâu tới.

Nếu tối hôm qua Sở Hàm Đường không nghe lầm.

Nàng nghe thấy nữ nhân kia hướng về phía Tạ Tự Hoài khi đó còn ngồi trên nóc nhà kêu lên một tiếng: "Hình nữ." Ngữ khí mang theo khϊếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có sợ hãi cùng tình cảm phức tạp.

Nữ nhân quen biết người tên Hình Nữ kia, lại nhầm Tạ Tự Hoài là Hình Nữ.

Nếu như Sở Hàm Đường lại đoán không được trò mèo này, mấy năm nay đọc tiểu thuyết đều xem vô ích, Hình Nữ xác suất rất lớn có chút quan hệ với Tạ Tự Hoài.

Nàng một bên nghĩ đến những chuyện liên quan này, một bên từ trong bao đồ lấy ra y phục mới để thay.

Có lẽ nữ hài tử đều sẽ có một chút tình cảm đặc thù đối với hai khối thịt trước ngực, Sở Hàm Đường vừa mới mặc tới không bao lâu, nhìn ngực bằng phẳng như xuyên, luôn cảm giác kỳ quái.

Có đôi khi nàng cũng không khỏi hoài nghi mình rốt cuộc có phải là nam hay không, không có ngực, quý thủy cũng là một năm một lần, cũng không phải nói Sở Hàm Đường thích đến quý thủy, chỉ là còn không quen mà thôi.

Bất quá Sở Hàm Đường vừa nhìn thấy phía dưới, lại xác định mình quả thật là một nữ nhân.

JJ không phải nam nhân.

Sở Hàm Đường thay xong y phục, ném y phục bẩn về phía ghế dựa, trở lại trước bao lục lọi bình sứ chứa thuốc, đây là thuốc ngăn chặn sự phát triển của bộ ngực.

Nguyên tác nói ngừng thuốc ba ngày sau là có thể nhanh chóng trở về lớn nhỏ vốn nên phát triển của nguyên chủ, nghe không thể tưởng tượng nổi, nâng ngực cũng cần thời gian khôi phục rất dài được không?

Bất quá nàng hẳn là không có cơ hội xác minh, nguyên chủ đến chết cũng không ngừng thuốc.

Sở Hàm Đường đổ ba viên thuốc ra, lại phối hợp với một chén trà nuốt xuống.

Sở Hàm Đường sợ nhất là uống thuốc vẫn là phạm phải sai lầm so với trước kia ở hiện đại uống thuốc, thói quen đem toàn bộ nhét vào trong miệng, lại luôn không có cách nào cùng nhau nuốt vào, thuốc ở trong miệng tan ra, đắng chết người.

Thuốc hầu như đều đắng, nàng bị đắng đến biểu tình trên mặt đều vặn vẹo.

Sở Hàm Đường vội vàng rót thêm một chén trà, đáng tiếc vị đắng sau khi viên thuốc tan ra lưu lại rất khó tản ra, nói chuyện có thể cũng sẽ có vị thuốc.

Nàng không để ý nữa, trực tiếp trở lại giường nằm.

Thuốc thay đổi giọng nói là mấy vị thuốc đông y, cần phải nấu cùng nước, chỉ là cái này ngược lại không vội vàng đi mua thuốc về nấu, hiệu quả thuốc còn có hai tháng.

Hai tháng... Đến lúc đó bọn họ hẳn là đến kinh thành, nơi đó mới là nơi cao trào kịch tính.

Sở Hàm Đường giả nam phụ này sẽ bởi vì một số nguyên nhân đặc thù mà cưới Trì Nghiêu Dao, mà nam hai Tạ Tự Hoài vào đêm họ thành hôn mang nàng ta đi, triển khai kịch bản tiểu hắc ốc.

Tiểu hắc ốc này không phải loại tiểu hắc ốc kia.

Hắn chỉ là đưa Trì Nghiêu Dao đến một chỗ giấu đi mà thôi, cũng không có cùng với nàng ta tiến hành một ít điên loan đảo phượng trẻ em không thích hợp xem, dẫn đến một ít độc giả ship CP bọn họ thất vọng.

Sở Hàm Đường cũng có chút thất vọng, nàng cũng không phải là người thuần khiết gì, ở trang web màu xanh lá cây, kiểm duyệt lại nghiêm khắc cũng muốn xem một chút kí©h thí©ɧ trúc trắc.

Cho nên Sở Hàm Đường nàng cảm thấy Tạ Tự Hoài là một tiểu hắc ốc không đạt yêu cầu.

Sở Hàm Đường ở trong phòng không nằm được bao lâu lại đứng lên, Trì Nghiêu Dao hẳn là châm cứu cho Liễu Chi Bùi xong rồi, đã đến lúc nàng nghĩ biện pháp đi lướt sóng hảo cảm rồi.

Sớm đem độ hảo cảm của Trì Nghiêu Dao lên tới một trăm, nàng mới có thể an tâm đi theo cốt truyện.

Bằng không đợi đến khi kết cục, độ hảo cảm của Trì Nghiêu Dao vạn nhất còn chưa tới một trăm, cốt truyện lại đi tới một bước bị Tạ Tự Hoài ngược đãi gϊếŧ chết, Sở Hàm Đường cũng chỉ có thể chờ chết.

Nàng hà một hơi vào lòng bàn tay mình, phát hiện mùi thuốc vẫn rất nồng.

Sở Hàm Đường muốn trước khi đi tìm Trì Nghiêu Dao, trước tiên xuống dưới lầu hỏi tiểu nhị lấy chút đường hoặc là đồ ăn có mùi vị tương đối tươi mát để ăn, tán tán mùi thuốc trong miệng.

Ngoài dự liệu chính là lúc nàng xuống cầu thang gặp Tạ Tự Hoài, sát bên người mà theo bản năng chào hỏi: "Tạ công tử.”

Hắn từ nhỏ đã vô cùng nhạy cảm với mùi hương.

Tạ Tự Hoài nâng mắt lên nhìn Sở Hàm Đường: "Sở công tử vừa rồi đã uống thuốc, là vì sao?”