Giang Phóng và La Vĩ Kỳ đến công ty chi nhánh của Đóa Lan, vừa xuống xe thì đã có nhân viên đứng chờ bọn họ.
Lúc vào trong, La Vĩ Kỳ nhận thấy bầu không khí của công ty này hình như rất nghiêm túc, khiến anh ta cũng hơi mất tự nhiên, anh ta liếc mắt nhìn Giang Phóng, phát hiện dường như anh chẳng có cảm giác gì.
Đây cũng là lần đầu tiên La Vĩ Kỳ đến một công ty tên tuổi lớn giống như Đóa Lan, trước khi tới đây, tâm trạng của anh ta có hơi phấn khích không thể kìm chế được, nhưng sau khi tới liền bị bầu không khí này dập tắt hơn phân nửa, lý trí cũng quay trở lại.
"Không hổ là một trong những thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng hàng đầu trong nước, vừa vào trong tôi liền không dám tùy tiện nhìn lung tung." Anh ta nhỏ giọng nói với Giang Phóng.
Giang Phóng vừa định nói chuyện thì nữ nhân viên dẫn đường phía trước bỗng quay đầu lại rồi nói: "Hai người đừng căng thẳng, chỉ là do hôm nay khá khác biệt mà thôi, bình thường thì không như vậy đâu."
Bị nghe thấy nên La Vĩ Kỳ có hơi mất tự nhiên, "Thật vậy sao?"
Nữ nhân viên gật đầu nói: "Hôm nay có lãnh đạo của cấp trên chúng tôi muốn đến công ty thị sát, sợ lưu lại ấn tượng xấu với lãnh đạo nên phải yêu cầu nghiêm khắc một chút."
La Vĩ Kỳ tặc lưỡi: "Lãnh đạo của cấp trên? Chẳng lẽ là tập đoàn Trình Gia?"
Sở dĩ thương hiệu Đóa Lan có thể tỏa sáng nổi bật giữa đông đảo các tên tuổi lớn trên trường quốc tế, thậm chí còn chiếm thị phần lớn nhất tại thị trường nội địa, tất cả đều bởi vì sau lưng của nó là tập đoàn Trình Gia.
Nữ nhân viên chỉ cười không nói, nhưng điều đó cũng có ý ngầm thừa nhận.
La Vĩ Kỳ âm thầm ngạc nhiên, không ngờ bọn họ lại gặp được chuyện như thế, anh lén lút nói với Giang Phóng: "Chúng ta may mắn thật, nếu có thể gặp được tổng giám đốc của tập đoàn Trình Gia, tốt nhất là có thể để lại ấn tượng tốt với anh ấy, nói không chừng sau này còn có thể gia hạn hợp đồng."
"Đối với cậu bây giờ, series đại ngôn này của Đóa Lan hoàn toàn chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bản thân nó đã có đủ độ nổi tiếng, cũng không cần cậu tăng doanh số bán hàng gì đó cho bọn họ."
"Thông thường mà nói, với sự nổi tiếng hiện tại của cậu thì không thể nào giành được dạng đại ngôn như thế này, những đại ngôn càng có tên tuổi thì bọn họ sẽ càng chú trọng đến độ phù hợp giữa sản phẩm và ngôi sao, cùng với các khía cạnh liên quan đến danh tiếng của ngôi sao đó, tuy nhiên cũng có thể là do ảnh hưởng từ người tiêu dùng của series này, nhưng nếu đã giành được, thì chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội thật tốt, chờ khi quảng cáo của đại ngôn này được tung ra, nó sẽ lan rộng khắp cả nước, đến lúc đó, độ nổi tiếng cậu cậu sẽ tăng lên một tầm cao mới, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy!"
Giang Phóng cười hỏi: "Vậy anh nghĩ tôi phải làm như thế nào mới có thể để lại ấn tượng tốt cho anh ta?"
La Vĩ Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu thật sự gặp được, chỉ cần đừng có nói bậy là sẽ ổn thôi, nhưng khả năng đó vẫn rất nhỏ, xét cho cùng, đối với một người quyền lực như vậy, Đóa Lan quá lắm chỉ là công ty con của tập đoàn Trình Gia mà thôi, dù có kiếm nhiều tiền cỡ nào thì cũng không bằng 1% doanh thu từ hoạt động kinh doanh chính của tổng bộ, vậy nên tổng bộ chưa chắc sẽ quan tâm."
Giang Phóng: "Anh biết rất rõ."
La Vĩ Kỳ: "Làm trong ngành của chúng tôi, cái gì cũng phải biết một chút, trong giới giải trí này rất phức tạp, nếu không biết rõ, nói không chừng người khác sẽ đặt bẫy cậu, hoặc là sẽ bỏ lỡ cơ hội trước mặt một cách vô ích."
Giang Phóng: "Xem ra làm người đại diện cũng không dễ."
La Vĩ Kỳ: "Là rất không dễ, phần lớn người đại diện đều có mấy nghệ sĩ dưới tay, không phải nghệ sĩ nào cũng có thực lực hoặc vận may như cậu, không cần người đại diện tìm thì đã có tài nguyên tự dâng tới cửa, nghệ sĩ phải ăn cơm, người đại diện cũng vậy, người đại diện không có quan hệ rộng, thậm chí ngay cả một tài nguyên mà tuyến một, hai, ba xem thường cũng không giành được, sự cạnh tranh trong cái ngành này còn khốc liệt hơn người ngoài nghĩ rất nhiều."
Khi đang nói chuyện, nữ nhân viên dẫn đường đã dừng lại trước thang máy, bọn họ phải đi lên tầng hai mươi ba, một nửa số tầng trong tòa nhà này thuộc về Đóa Lan, có thể nói là khá nồng mùi tiền, hơn nữa còn chỉ là công ty chi nhánh mà thôi.
Đến tầng lầu mục tiêu, bọn họ mới biết không ngờ Đóa Lan lại sắp xếp tầng này thành một studio quay chụp, vải xanh và máy quay cũng đã được bố trí xong, chỉ còn thiếu bọn họ nữa thôi.
Năng suất cao đến mức khiến La Vĩ Kỳ rung động, và cũng có chút sợ hãi, khó trách trước khi đến đây, người của Đóa Lan còn bảo bọn họ không cần mang theo chuyên gia trang điểm và stylist, bởi vì người ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ai không biết còn tưởng có ngôi sao nổi đình nổi đám nào sắp đến.
Nhưng nhân viên công tác đều rất nghiêm túc, có lẽ do ảnh hưởng từ việc có lãnh đạo tới thị sát nên không có mấy người dám lười biếng, ai cũng bận rộn với công việc của mình.
Giang Phóng nhanh chóng được đưa đến phòng hóa trang, thay trang phục quay chụp theo chỉ định của bọn họ, sau khi ra ngoài thì sẽ có chuyên gia trang điểm của Đóa Lan tạo hình theo chủ đề quay chụp hôm nay cho anh.
La Vĩ Kỳ và các nhân viên công tác cầm kịch bản quảng cáo bước tới, thời điểm nhìn thấy chuyên gia trang điểm, anh ta liền ngơ ngác: "Anh là thầy Trần Tây Ni?"
Nếu muốn nói ai là chuyên gia trang điểm tốt nhất trong giới giải trí, trong đó nhất định phải có tên của Trần Tây Ni, gã từng được nhiều ngôi sao diễn viên tuyến một thuê với mức giá cao, tiêu biểu nhất là vụ hai tiểu hoa đán đang nổi tiếng vì tranh giành gã mà đấu với nhau.
Trần Tây Ni gật đầu với anh ta, sau đó quay sang nhìn Giang Phóng, trong ánh mắt gã lóe lên vẻ ngạc nhiên, "Làn da của cậu vô cùng tốt, dường như không có tì vết gì, các đường nét trên khuôn mặt cũng là kiểu xuất sắc nhất mà tôi đã từng thấy, nếu trang điểm quá nhiều thì ngược lại sẽ lấn át nét đẹp chính, che đi ưu điểm của cậu, vậy nên tôi sẽ trang điểm nhẹ cho cậu nhé."
"Làm phiền anh." Giang Phóng chưa từng trang điểm, cảm giác có mỹ phẩm ở trên mặt khiến anh có hơi không quen.
Trần Tây Ni vừa trang điểm cho anh, vừa hỏi: "Cậu Giang, cậu chăm sóc da như thế nào vậy, có thể dạy tôi một chút hay không, tôi đã thấy rất nhiều ngôi sao chi cả đống tiền để chăm sóc da, nhưng cũng không nhẵn mịn được như cậu."
La Vĩ Kỳ ở bên cạnh lại có hơi kinh ngạc, anh ta từng nghe người ta nói, con người Trần Tây Ni vô cùng cao ngạo, nhưng thầy Tây Ni trước mắt lại có vẻ khá hiền hòa dễ gần.
Đây đã không phải lần đầu tiên Giang Phóng nghe thấy có người hỏi mình câu này, anh thuận miệng nói: "Ngủ sớm dậy sớm, kiên trì tập thể dục, rảnh rỗi thì uống nhiều nước một chút."
Trần Tây Ni nghe vậy liền cười, gã kéo một cái ghế, ngồi xích lại gần, "Đã vào trong ngành này, điều thứ nhất liền không thể nào làm được."
Giang Phóng hơi ngả người về phía sau.
Trần Tây Ni lại hỏi: "Cậu Giang, tôi có thể mạo muội hỏi cậu một câu không?"
Giang Phóng: "Câu gì?"
Trần Tây Ni hạ giọng: "Cậu có bạn trai chưa?"
Tổng giám đốc rất ít khi tới công ty chi nhánh của Đóa Lan, cho dù khoảng cách giữa tổng bộ với Đóa Lan không xa lắm, nhưng bình thường cũng chỉ có ban lãnh đạo cấp bậc phó tổng đến thôi, lần này đột nhiên nhận được tin tổng giám đốc muốn tới Đóa Lan thị sát, ban lãnh đạo của Đóa Lan đều rất coi trọng chuyện này.
Ngay khi Giang Phóng và La Vĩ Kỳ đi lên không bao lâu, ban lãnh đạo Đóa Lan liền bước ra từ một thang máy khác, rồi vô cùng lo lắng mà chạy tới cửa chính, một đám người đứng xếp thành một hàng, thỉnh thoảng lại cùng nhìn về một hướng, khiến người qua đường phải ghé mắt chú ý.
Không lâu sau, một chiếc Maybach lọt vào trong tầm mắt của bọn họ, nhìn thấy biển số xe quen thuộc, tất cả mọi người đều phấn chấn ngay lập tức.
Chờ sau khi xe dừng hẳn ở trước mặt bọn họ, liền có người muốn bước lên giúp mở cửa xe, nhưng một giây sau, chỉ thấy một người quen mặt bước ra từ ghế lái phụ, là Từ Kiệt Lượng - người đã từng tới Đóa Lan vài lần, đồng thời cũng là trợ lý đầu tiên ở bên cạnh tổng giám đốc.
Từ Kiệt Lượng tiến lên mở cửa hàng ghế sau, một người đàn ông cao lớn, mặc tây trang màu đen bước xuống xe, khi đôi giày da sáng bóng chạm đất liền phát ra một tiếng vang nhỏ.
Trên sống mũi Trình Tứ đeo một cặp kính gọng bạc, ánh mắt sắc bén xuyên qua lớp thấu kính, quét qua tất cả mọi người, không biết có bao nhiêu người bị nhìn mà tê cả da đầu.
Những người lần đầu tiên nhìn thấy Trình tổng mới biết được tại sao cấp trên lại căng thẳng như vậy.
Khí thế của Trình tổng thật sự là quá mạnh mẽ, ngay cả cặp kính mắt nhã nhặn cũng không thể làm khí thế trên người hắn yếu đi một chút nào.
"Hôm nay quay quảng cáo ở tầng mấy?" Trình Tứ hỏi.
Trong lòng Từ Kiệt Lượng có chút cạn lời, đã nói là tới thị sát, nhưng Trình tổng thậm chí còn không thèm diễn một chút nào, may là trước khi đến anh ta đã hỏi thăm rồi, "Nghe nói là ở tầng hai mươi ba."
Trình Tứ nhẹ nhàng kéo ống tay áo: "Đi thôi."
"Trình tổng muốn đi thị sát tầng hai mươi ba trước sao?" Tổng giám đốc Tôn vội vàng bước lên, việc quay chụp quảng cáo là do người ở bên dưới thực hiện, nên ông còn tưởng rằng là khu làm việc ở tầng nào đó.
Trình Tứ lãnh đạm đáp lại, rồi lập tức sải bước đi về phía trước.
Tổng giám đốc Tôn vội vàng đuổi theo, là do chân ông quá ngắn sao? Cứ cảm thấy đuổi theo có hơi tốn sức.
Từ Kiệt Lượng tụt lại phía sau, anh ta nói với những người khác: "Không cần quá nhiều người, mọi người cứ làm việc của mình đi, Trình tổng không thích có nhiều người đi theo."
Mấy người ở lại đưa mắt nhìn nhau, cứ cảm thấy cuộc thị sát này không giống với tưởng tượng của bọn họ cho lắm, nhưng hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy vị Trình tổng trong lời đồn, chưa nói đến khí thế mạnh mẽ, không ngờ vẻ ngoài cũng không thua kém gì minh tinh, nghe nói hắn vẫn còn chưa lập gia đình.
Ánh mắt của vài nữ nhân viên xinh đẹp chợt lấp lóe, nhưng rất nhanh nó đã biến mất, cho dù thật sự độc thân thì e rằng cũng không tới phiên bọn họ, vì vậy vẫn nên thành thật giữ chắc công việc này thì hơn.
Giang Phóng ngước mắt nhìn thầy Trần Tây Ni đang mỉm cười trước mặt, khuôn mặt anh không thay đổi: "Chúng ta không thân."
Nụ cười của Trần Tây Ni càng sâu hơn: "Chỉ cần cậu Giang đồng ý, chúng ta có thể thân thiết rất nhanh."
Giang Phóng: "Tôi không đồng ý."
Đã rất lâu rồi Trần Tây Ni mới gặp được người thẳng thừng từ chối mình như vậy, "Vậy thì thật là đáng tiếc, tôi cứ tưởng chúng ta là cùng một loại người."
Không phải trước đây Giang Phóng chưa từng gặp kiểu người như thế này, anh đã từng đến quán bar một lần cùng đám người Bạch Thăng Thủy, nhưng vì cái tên Triệu Anh Hoa kia dẫn sai đường, khiến bọn họ vào nhầm một quán bar dành cho gay, suýt chút thì đã không thể đi ra được nữa.
"Thầy Tây Ni, chúng ta vẫn nên trang điểm trước đi, đạo diễn và các nhϊếp ảnh gia đều đang chờ đấy." La Vĩ Kỳ vội vàng ngắt lời, anh ta đã nghe nói Trần Tây Ni là gay từ lâu, nhưng không ngờ gã sẽ nói những lời này ở trước mặt Giang Phóng, kỳ lạ nhất chính là, anh ta không sợ Trần Tây Ni không vui, mà lại sợ Giang Phóng không vui.
Tuy thầy Trần Tây Ni đang nói chuyện, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, nghe thấy La Vĩ Kỳ nói vậy, gã cũng chỉ cười mà không nói gì.
Một lát sau, lớp trang điểm trên mặt Giang Phóng cuối cùng cũng hoàn thành.
Một tay của Trần Tây Ni đặt trên tay vịn của ghế, nhìn chằm chằm vào các đường nét đã trở nên tinh tế hơn sau khi trang điểm nhẹ trên gương mặt của Giang Phóng, trong lòng gã ngứa ngáy, bèn nói: "Cậu suy nghĩ lại chút đi."
Cửa phòng hóa trang bị người mở ra từ bên ngoài, tạo ra một tiếng động nhỏ, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào, lúc hắn bước vào, không gian trong phòng hóa trang dường như trở nên chật chội hơn, đằng sau còn có mấy người đi theo.
Trần Tây Ni nhìn thấy tổng giám đốc Tôn đi ở phía sau thì lập tức đứng lên, gã vừa định nói chuyện, người đàn ông bước vào đầu tiên bỗng nện bước về phía bọn họ bằng đôi chân dài được bao bọc trong lớp quần tây.
Trình Tứ không thèm nhìn Trần Tây Ni một chút nào, hắn lướt qua gã và La Vĩ Kỳ, đối mặt với ánh mắt trong suốt sáng tỏ của Giang Phóng đang nhìn sang, đó là người mà hắn đã mong ngóng rất lâu cách một lớp màn hình, yết hầu hắn bỗng chuyển động, chủ động phá vỡ sự im lặng trong không gian này.
"Suy nghĩ cái gì?"