Khi Đường Thiếu Minh biết được người mình sắp phụ đạo là ngôi sao lưu lượng nổi tiếng Giang Tề thì trong lòng gã liền dâng lên một sự đắc ý khó tả.
Nhất là lúc Vương Triệu Trung và La Vĩ Kỳ biết gã tốt nghiệp từ trường đại học Giang, thái độ của bọn họ đối với gã lại càng nhiệt tình hơn một chút, cũng làm thỏa mãn lòng hư vinh của gã rất nhiều.
Bởi vì những yếu tố tâm lý này quấy phá, gã cố tình nâng mức tiền ba trăm một giờ lúc ban đầu lên năm trăm, dù sao thì ngôi sao rất giàu có, tùy tiện nhận một đại ngôn hoặc chương trình giải trí nào đó thì sẽ có rất nhiều tiền, nếu không kiếm lời từ bọn họ thì thật có lỗi với bản thân.
Ai ngờ Vương Triệu Trung chỉ do dự một chút liền đồng ý, thậm chí Đường Thiếu Minh còn hoài nghi rằng có phải mình đã chào giá quá thấp hay không, nếu sớm biết thế gã liền nói sáu, bảy trăm tệ, có lẽ ông ta cũng sẽ chịu ngay.
Sau đó, hai người Vương Triệu Trung dẫn gã đến căn hộ gặp Giang Tề, nhìn thấy Giang Tề, cậu đúng là còn đẹp trai hơn một chút so với lúc trên tivi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến trình độ học vấn của ngôi sao lưu lượng này chỉ đến cấp hai thì trong lòng Đường Thiếu Minh liền khinh thường, thậm chí gã còn cho rằng Giang Tề có thể nổi tiếng được như hiện tại hoàn toàn là nhờ vào cậu có một khuôn mặt đẹp trai, nếu gã có một gương mặt như vậy thì chắc chắc còn làm tốt hơn Giang Tề.
Thật ra Giang Tề cảm thấy được anh trai phụ đạo đã tốt lắm rồi, không cần tốn tiền mời gia sư nữa, nhưng nghĩ lại có lẽ sau này anh trai sẽ khá bận rộn, nếu dạy thêm mình thì anh sẽ rất mệt mỏi, vì vậy cậu đành chấp nhận sự sắp xếp của ông chủ và người đại diện.
Lần đầu tiên nhìn thấy gã gia sư, cậu đã cảm thấy thái độ của người này có gì đó không ổn, sau khi vào nhà cậu thậm chí còn không thay dép.
Cậu còn viện cớ cho đối phương, chắc là do gặp mặt lần đầu nên chưa quen, nhưng hóa ra không phải là ảo giác của cậu.
Đường Thiếu Minh chỉ nhìn lướt qua mấy đề thi mà Giang Tề làm gần đây, sau đó liền ném sang một bên: “Nền tảng của Giang Tề không ổn chút nào, trước khi đến tôi còn nghĩ rằng ít nhất cậu ấy đã học một năm cấp ba, chắc là sẽ nắm chắc kiến thức cơ bản, không ngờ lại tệ đến vậy, chỉ có môn toán là khá một chút, nhưng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà thôi, với thành tích như thế này mà muốn thi đại học vào năm sau, theo tôi thì không cần đi làm chi cho mất mặt.”
Giang Tề nghe mà nén một bụng lửa giận, “Nếu kiến thức cơ bản của tôi tốt thì còn mời anh tới làm gì? Tôi trả tiền không phải để anh nói mấy câu này.”
Đường Thiếu Minh còn muốn nhân cơ hội nâng giá, không ngờ rằng Giang Tề lại trực tiếp mắng gã, sắc mặt gã đỏ lên.
La Vĩ Kỳ cũng ít nhiều nghe được có chút không thích hợp, nhưng vì filter (*) đối với phần tử trí thức và trường đại học nổi tiếng nên anh ta nghĩ kiêu ngạo một chút cũng là bình thường.
(*) Filter = Kính lọc [滤镜]: Có thể hiểu là ấn tượng, thành kiến của một người đối với một người khác. Chỉ việc nhìn người không khách quan, có thể là mỹ hóa hoặc ngược lại, nhưng phần lớn là mỹ hóa, nhìn nhận người đó vô cùng tốt đẹp, cứ như có một lớp filter phủ lên bên ngoài.
Vương Triệu Trung cũng sợ sinh viên ưu tú mà mình vất vả mới mời được bị Giang Tề mắng đến mức bỏ về, ông vội vàng lên tiếng xoa dịu, “Cậu Đường, cậu thấy đấy, nền tảng của Giang Tề không được tốt lắm, vậy sau này làm phiền cậu phụ đạo thật tốt cho Giang Tề nhé.”
Đường Thiếu Minh không hài lòng với lời nói của Giang Tề, gã hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi có thể phụ đạo cậu ta, nhưng tôi không ngờ thành tích của cậu ta lại tệ đến thế, nếu cậu ta chịu khó học, tôi có thể bảo đảm rằng kém nhất thì cậu ta cũng có thể thi đậu đợt một (*), nhưng phải trả thêm tiền.”
(*) Ở Trung Quốc có đợt một, hai, ba trong kỳ thi đại học, chỉ thứ tự chiêu sinh từng đợt của các trường đại học, đợt một là lượt chiêu sinh đầu tiên, sau đó là đợt hai và đợt ba. Cũng có thể hiểu rằng nằm trong đợt một là thành tích ở top 100, còn đợt ba là top 500.
Vương Triệu Trung “hả” một tiếng, nếu thật sự có thể đảm bảo rằng kém nhất cũng là đợt một thì số tiền này bỏ ra rất xứng đáng, ông không quan tâm đến sự ngạo mạn của Đường Thiếu Minh, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có loại người nào mà ông chưa từng gặp, vậy nên ông liền hỏi thẳng: “Cậu Đường cảm thấy phải thêm bao nhiêu tiền?”
Đường Thiếu Minh dựng lên tám ngón tay, gã đổi ý rồi, sáu, bảy trăm là quá rẻ với ngôi sao lớn này. (800 tệ = 2.7 triệu VND)
Giang Tề vừa nhìn liền không kìm nén được sự nóng nảy của bản thân: “Cái đệch, anh ăn cướp à!”
La Vĩ Kỳ cũng cảm thấy cái giá này quá trên trời, một giờ tám trăm tệ, số tiền đó đủ để mời một sinh viên ưu tú của đại học Yến rồi.
Đường Thiếu Minh nhún vai nói: “Đối với tài sản của cậu Giang mà nói, một giờ tám trăm tệ mà đắt ư? Cậu cảm thấy là tương lai của mình quan trọng, hay chút tiền lẻ hiện tại mới là quan trọng?”
Gã cố ý nói có thể đảm bảo cho Giang Tề lên đợt một chính là vì muốn nâng bảng giá của mình lên, để cho bọn họ biết gã có giá trị này.
Vương Triệu Trung nghe nói như thế thì quả nhiên trở nên xoắn xuýt, trước đó ông có tìm vài sinh viên đại học nổi tiếng, cũng từng hỏi bọn họ có thể chắc chắn rằng Giang Tề lên được đợt một hoặc bản trọng (*) hay không, đối phương đều nói là không thể cam đoan, nhưng sẽ cố gắng hết sức, khó khăn lắm ông mới tìm được một người có thể cam đoan như Đường Thiếu Minh.
(*) Bản trọng [重本]: Danh sách những người trúng tuyển khoa chính quy của đại học trọng điểm.
Đang lúc bầu không khí lâm vào cảnh đóng băng, cửa lớn phát ra tiếng bíp bíp.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Giang Phóng - người đã mấy ngày không gặp - đang đứng ở cửa ra vào, dùng đôi mắt còn thông thấu hơn cả hạt thủy tinh để nhìn bọn họ.
Đường Thiếu Minh đã xem qua chương trình giải trí nên cũng biết Giang Tề còn có một người anh trai, anh cậu vốn là một tài tử nhưng lại trở nên nổi tiếng vì tham gia chương trình.
Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Giang Phóng ngoài đời, người thật còn có lực trùng kích mạnh hơn so với trên TV, khiến gã hâm mộ đồng thời lại có chút ghen tị.
Theo gã thấy, Giang Phóng không khác gì Giang Tề, thậm chí gã còn cho rằng phần nhiều cũng là người không có văn hóa gì, chẳng qua là đẹp mã, cộng thêm may mắn nên mới nổi tiếng như bây giờ.
Khi La Vĩ Kỳ nói gã là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học Giang, gã nâng cằm lên trong vô thức, chuẩn bị chờ đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng đối phương lại thờ ơ nói một câu: “Thế nào, chẳng lẽ một thạc sĩ đại học Yến như tôi còn không đủ để phụ đạo cho Giang Tề à?”
Mọi người trong phòng đều há hốc mồm.
Bọn họ có nghe nhầm hay không?
Giang Phóng nói anh học trường nào?
Đại học Yến?
Thạc sĩ?
Đường Thiếu Minh giống như bị năm loại sét đánh (*), sao Giang Phóng có thể là thạc sĩ đại học Yến được cơ chứ?
(*) Ngũ lôi oanh đỉnh: Thời xa xưa đã lưu truyền một câu nói rằng kẻ làm nhiều điều ác thì sẽ bị Trời đánh, sét đánh, bị "Ngũ lôi oanh đỉnh", tức là bị 5 loại sét đánh vào đầu. Ngày nay dùng để ví von việc đột nhiên nhận đả kích trầm trọng.
“Không thể nào có chuyện đó!”
Gã phủ nhận trong vô thức.
Đại học Yến là trường đại học đứng đầu cả nước, những sinh viên được tuyển vào hằng năm nếu không phải là người giỏi nhất tỉnh, thành phố thì cũng là mấy hạng đầu của tỉnh, tuy đại học Giang cũng không tệ, nhưng dù là danh tiếng hay đội ngũ giảng viên đều không thể so với đại học Yến, bằng thạc sĩ của đại học Giang chưa hẳn có hàm lượng vàng (*) cao hơn bằng tốt nghiệp khoa chính quy của đại học Yến, chưa kể Giang Phóng lại chính là thạc sĩ của đại học Yến.
(*) Hàm lượng vàng: Ẩn dụ về chất lượng bên trong của một sự vật nào đó.
Giang Phóng mặc kệ gã, anh vừa bước vào liền nhận thấy bầu không khí trong phòng không được bình thường, nhìn nét mặt của Đường Thiếu Minh liền hiểu ngay.
Vương Triệu Trung đứng bên cạnh lắp bắp nói: “Cậu thực sự là thạc sĩ đại học Yến?”
Ông cứ nghĩ rằng dù Giang Phóng từng học đại học thì có lẽ chỉ lên được đợt một mà thôi, không phải ông xem thường Giang Phóng, mà là tư duy đội sổ đã hạn chế trí tưởng tượng của ông.
Giang Phóng lấy giấy chứng nhận thạc sĩ từ trong balo ra rồi ném cho ông.
Nhìn thấy cái tên trên trang bìa, hô hấp của Vương Triệu Trung gần như ngừng lại, mở ra xem thì thấy người trong hình là Giang Phóng, trên đó có viết thông tin của anh một cách rõ ràng, ông lập tức khép lại giống như bảo bối.
Bản thân Vương Triệu Trung chưa từng đọc qua cuốn sách nào nên ông vô cùng kính trọng người có văn hóa, nhưng có nằm mơ ông cũng không ngờ rằng mình lại ký hợp đồng với một thạc sĩ đại học Yến, chuyện này có thể ghi vào sử sách của Giải Trí Huy Hoàng, ông đã bắt đầu suy nghĩ về việc có nên đóng khung hình Giang Phóng rồi treo lên tường công ty nhằm làm rạng danh Giải Trí Huy Hoàng một chút hay không.
Đường Thiếu Minh có một người bạn học ở đại học Yến, người đó cũng đang thi nghiên cứu sinh, nhưng đã thi hai năm rồi mà vẫn không đậu, bởi vì kỳ thi nghiên cứu sinh của đại học Yến cực kỳ khó, người có thể thi đậu thì trên cơ bản đều có thành tích học tập và năng lực tổng hợp cá nhân vô cùng vượt trội.
Người bạn này của gã còn nói, nếu như năm nay cậu ta lại không thi đậu nghiên cứu sinh thì có thể cậu ta sẽ bỏ cuộc luôn, thực sự là quá gian nan, người hướng dẫn cũng rất nghiêm khắc.
Giang Phóng vòng qua bàn bên của ghế sofa, ngồi đối diện với Đường Thiếu Minh, “Mọi người bàn bạc như thế nào?”
Lần đầu tiên Đường Thiếu Minh có cảm giác đứng ngồi không yên, gã hối hận vì vừa nãy mình đã không đứng dậy.
Giang Tề nóng lòng cáo trạng: “Anh hai, anh Đường nói có thể bảo đảm cho em thi đậu đợt một, với điều kiện là một tiếng sẽ tính phí tám trăm tệ.”
Giang Phóng: “Tôi còn chưa bao giờ đưa ra mức giá đắt như vậy, giá thị trường dạy gia sư của sinh viên ngày nay đều cao như thế sao?”
Sắc mặt của Đường Thiếu Minh tái nhợt.
Giang Phóng nhìn gã, anh cười như không cười, nói: “Đại học Giang là một trường đại học khá tốt, có thể thi đậu vào đó thì cũng coi như anh có vài phần tài giỏi, nhưng anh là người đầu tiên mà tôi từng gặp dám mở miệng cam đoan rằng có thể để một người đội sổ thi đậu đợt một đấy, một tiếng tám trăm cũng không sao cả, nhưng nếu nó thi không đậu thì sao?”
Giang Tề bày tỏ rằng mình đã bị nội hàm.
Giang Phóng nói tiếp: “Như anh biết đó, Giang Tề là người của công chúng, có rất nhiều người đều quan tâm đến kết quả thi đại học năm sau của nó, nếu như nó thi rớt thì không chỉ tổn thất về danh tiếng, mà còn mất cả một lượng tiền bạc không thể nào đong đếm, đây cũng không phải là chuyện mà bồi thường tiền gấp mười lần có thể cứu vãn được.”
Đường Thiếu Minh đột nhiên đứng lên, “Xin lỗi, tôi không nhận việc này nữa, các người đi mời chỗ khác tốt hơn đi.”
Lúc gã đi tới cửa, Vương Triệu Trung bỗng phản ứng lại: “Chờ chút, nhớ trả lại hai mươi ngàn tệ cho tôi.”
Sắc mặt Đường Thiếu Minh lúc trắng lúc xanh, gã lập tức lấy điện thoại ra, thời điểm chuyển tiền thì ngón tay cũng run rẩy.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Ba người còn lại nhìn về phía Giang Phóng, chỉ thấy nụ cười trên mặt anh đã biến mất.
Giang Phóng đứng lên, nghiêng đầu liếc nhìn bọn họ rồi nói: “Nếu lần sau lại xảy ra chuyện như thế này thì có thể báo trước với tôi một tiếng hay không?”
Vương Triệu Trung và La Vĩ Kỳ gật đầu trong vô thức, người trước còn vỗ ngực cam đoan với anh: “Cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không có lần sau!”
Má ơi, không hổ là thạc sĩ đại học Yến, hãy nhìn cảm giác áp bức ngột ngạt này đi!
Giang Phóng khẽ gật đầu, cầm balo trở về phòng mình.
Ba người trong phòng khách liếc mắt nhìn nhau.
Vương Triệu Trung lục tìm trong túi, bỗng nhớ ra đây là nhà của Giang Tề, lập tức đè xu.ống suy nghĩ muốn hút thuốc, ông vỗ mạnh lên vai Giang Tề: “Thằng nhóc này, sao cậu không nói sớm với tôi rằng anh cậu là thạc sĩ đại học Yến chứ!”
Giang Tề hất tay ông ra: “Cho em xin, trước đó em chỉ nghe anh hai nói anh ấy là thạc sĩ, nhưng em cũng không biết anh ấy học ở đại học Yến.”
La Vĩ Kỳ hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Vương Triệu Trung: “Chuyện này cần phải hỏi ư, tiền gia sư có thể tiết kiệm, có Giang Phóng đích thân dạy dỗ, không có gì đáng lo, Giang Tề sang năm cố gắng thi đại học lên bản trọng, đừng làm anh cậu mất mặt!”
Sắc mặt Giang Tề xanh như tàu lá: “...Em sẽ cố hết sức.”
Hollyshit, sao cậu không nghĩ tới chuyện này chứ, áp lực đột nhiên lớn hơn.
Hai người không rời khỏi, khi Giang Phóng cất hành lý xong đi ra thì bọn họ vẫn còn ngồi chờ ở phòng khách, nếu Giang Phóng đã trùng hợp quay về, bọn họ cũng vừa khớp nói cho anh về vấn đề sắp xếp công việc trong thời gian tới một chút.
La Vĩ Kỳ: “Kể từ khi cậu chính thức thông báo việc ký hợp đồng, đã có vài đại ngôn và chương trình giải trí tìm tới chúng tôi, nhưng vì không biết hôm nay cậu quay về nên tôi không mang tài liệu theo, tôi đã bảo Tiểu Đông mang đến ngay bây giờ. Trước tiên chúng ta khoan nói đến chương trình giải trí, 《 Cuộc sống ngôi sao 》 còn chưa quay xong, có muốn chọn cũng phải đợi đến sau này, còn đại ngôn thì cậu có thể quyết định chọn nhà nào trước, có rất nhiều loại, bao gồm nhiều khía cạnh, đa số fan của cậu là nữ nên tốt nhất hãy chọn những thứ họ có thể sử dụng.”
Giang Phóng cân nhắc một hồi: “Làm sao tôi biết họ có thể sử dụng cái gì? Nếu không thì hỏi thử một chút?”
Mọi người đều không hiểu ra sao.
Hỏi một chút? Hỏi ai?
Chỉ thấy Giang Phóng cầm điện thoại lên, mở giao diện Weibo, nhanh chóng soạn một bài viết rồi đăng lên.
Trong nháy mắt, điện thoại của ba người đều nhận được thông báo.
Bọn họ đều cài chế độ quan tâm đặc biệt với Giang Phóng.
@Giang Phóng yyds: Các bạn cần gì?
Fan hâm mộ ngửi được mùi đại ngôn ngay lập tức.
Tiên Nữ Nhỏ Muốn Ôm Một Cái: Aaa anh nhà đang muốn chọn lựa đại ngôn sao? Em muốn mỹ phẩm dưỡng da.
Một Quả Trứng Gà: Ha ha ha ha lần đầu tiên tôi thấy một ngôi sao chủ động hỏi fan hâm mộ cần gì, chẳng lẽ chúng tôi muốn cái gì, cậu liền đại ngôn cái đó sao?
Nhân Gian Bất Sách: Tôi cảm thấy rất tốt, cái gì đó đó, có thể đại ngôn wsj hay không?
Cuckoo Cuckoo: Không hiểu thì phải hỏi, băng vệ sinh...... À không, wsj là cái gì?
Ha Ha Ha Ha Ha Ha: Vui lòng xem tên Weibo của tôi.
Nhìn đến đây, trong căn hộ liền có chút yên tĩnh, ba người yên lặng nhìn về phía Giang Phóng, tưởng rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ rất lúng túng của anh, không ngờ bọn họ vẫn còn đánh giá thấp da mặt của Giang Phóng, chỉ thấy sắc mặt anh không chút thay đổi, chọn Nhân Gian Bất Sách rồi trả lời.
Giang Phóng yyds: @Nhân Gian Bất Sách Theo luật quảng cáo do Nhà nước quy định, khi ngôi sao đại ngôn sản phẩm thì nhất định phải từng sử dụng sản phẩm đó, vì vậy không thể.
Nhìn câu trả lời trịnh trọng của anh, fan hâm mộ liên tục trêu chọc, nhưng quăng miếng thì quăng miếng, có không ít fan hâm mộ đã bắt đầu bày tỏ nhu cầu của mình một cách nghiêm túc.
La Vĩ Kỳ và Vương Triệu Trung há hốc mồm, không ngờ còn có thể chơi như vậy, quan trọng là có khá nhiều fan hâm mộ trả lời, đương nhiên đáp án cũng rất đa dạng, nhưng đối với các cô gái thì có thể dễ dàng đoán được thứ họ cần là gì, trong đó phổ biến nhất chính là mỹ phẩm.
Trên thực tế, mỹ phẩm là từ được nhắc đến nhiều nhất, nhìn sơ qua, cứ mười bình luận thì có ít nhất năm, sáu bình luận nói về chuyện này.
Nhưng trong lúc bọn họ chờ Tiểu Đông mang tài liệu đến, bọn họ phát hiện có blogger đã bắt đầu nói bóng nói gió chế giễu.
Đối phương đăng Weibo nói có ngôi sao nào đó vừa mới debut, nhưng mặt mũi lại rất phô trương, người không biết còn tưởng rằng là ngôi sao lớn, ai mà chẳng biết khu bình luận của cậu ta nhiều nước (*) cỡ nào, nhìn mặt nổi thì có mấy triệu bình luận, nhưng sau khi mất nước ước chừng cũng không còn lại bao nhiêu, thật là buồn cười, ngày nay tài tử đều tự cao tự đại như thế sao, đến khúc cuối đừng có làm ra trò cười gì, tôi có thể cười cả năm đấy.
(*) Hành vi bơm nước: Dùng tiền để mua số liệu, thổi phồng về giá trị truyền thông của một ngôi sao nào đó.
Blogger này có rất nhiều fan, do đó người trả lời cũng nhiều, fan giống chính chủ, tất nhiên cũng cùng chế giễu theo.
Trình Tứ vô tình lướt trúng Weibo này, tiện tay trả lời một câu: Có muốn cá cược không, nếu thua thì anh xóa Weibo, đồng thời xin lỗi Giang Phóng.
Blogger bị sự kiêu ngạo của hắn làm cho giận quá hóa cười, trả lời bảo cược thì cược, dù sao gã cũng không tin Giang Phóng có nhiều fan hâm mộ như vậy, cái gì mà vừa debut đã là đỉnh lưu, gã không tin chút nào.
Lần đầu La Vĩ Kỳ nhìn thấy thì còn chưa tin, nhưng khi nhấp vào tài khoản này thì mới biết, đúng là chín dấu chấm câu - Weibo duy nhất mà Giang Phóng follow.
“Giang Phóng, fan của cậu cá cược với blogger rồi.”
Giang Phóng đang kiểm tra mấy nhà đại ngôn mà bọn họ nhắc đến, nghe nói như thế thì anh cũng bớt thời giờ nhìn sang một chút.
Dấu chấm câu mà anh biết không phải là người bốc đồng như vậy, anh tìm Wechat của hắn rồi gửi tin nhắn.
Giang Phóng: Sao thế, chẳng lẽ anh muốn học theo em gái anh, đập doanh số cho tôi à?
Nhìn thấy tin nhắn của anh, ngón tay Trình Tứ tạm ngừng trên màn hình, trong nháy mắt hắn thật sự đã có ý nghĩ này.
Không ngờ Giang Phóng lại nhìn thấy nhanh như vậy, chẳng lẽ là do anh cũng cài chế độ quan tâm đặc biệt với hắn sao? Trong lòng hắn bỗng dâng lên một niềm vui khó tả.
.: Cậu không thích à?
Giang Phóng: Tôi có nên thích không?
Giang Phóng: Anh là người lớn, không phải như em gái anh.
Giang Phóng: Cũng nói một tiếng với em gái anh, đừng xài tiền lung tung.
.: Tôi không quản nó được.
Giang Phóng: Nhưng anh có thể quản tiền của em ấy.
Trình Tứ cười.
Giang Phóng: Đại gia, chúng ta cùng nắm tay nhau làm anh trai tốt không được sao?
.: Được, chúng ta cùng nắm tay nhau.
Giang Phóng: Sau này đừng quan tâm đến những blogger này, bọn họ không ăn được nho thì nói nho xanh, chúng ta nên làm thế nào thì cứ làm thế đó, đừng tăng thêm nhiệt độ cho bọn họ.
Trình Tứ thầm nghĩ, nếu như hắn thắng thì hắn nhất định sẽ yêu cầu blogger này thực hiện lời hứa.
.: Cậu đã suy nghĩ kỹ muốn nhận đại ngôn nào chưa?
.: Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói, tôi cũng quen không ít nhà sản xuất thương hiệu.
Giang Phóng: Mỹ phẩm dưỡng da được người hâm mộ nhắc đến nhiều nhất, nhưng tôi chưa từng dùng mỹ phẩm bao giờ, hơn nữa cũng không biết loại nào tốt hơn, vậy nên tôi quyết định dùng phương pháp nguyên thủy nhất.
.: Phương pháp gì?
Giang Phóng: Mang đến phòng thí nghiệm rồi kiểm tra thành phần, chọn loại có tỷ lệ giá - chất lượng cao nhất.
.: Không dựa theo giá đại ngôn mà nhãn hiệu đưa ra à?
Giang Phóng: Tuy tôi thích tiền, nhưng cũng phải có trách nhiệm với fan hâm mộ.
Trình Tứ chợt nhớ tới dòng sản phẩm làm đẹp mà mẹ Trình đã nói lúc trước, hắn gọi điện thoại nội bộ cho Từ Kiệt Lượng, bảo anh ta chỉnh sửa tất cả tài liệu về dòng mỹ phẩm dưỡng da của Đóa Lan rồi mang đến.
Từ Kiệt Lượng không biết vì sao tổng giám đốc lại đột nhiên có hứng thú với sản phẩm của Đóa Lan, cũng may là trước đó anh ta có lưu lại nên liền nhanh chóng in tài liệu ra, mang đến trước mặt tổng giám đốc.
Trình Tứ lật xem mấy lần, ánh mắt rơi vào trên một trong số các dòng sản phẩm: “Hợp đồng của ngôi sao mà sản phẩm này mời lúc trước đã đến hạn rồi à?”
Từ Kiệt Lượng liếc mắt nhìn rồi gật đầu: “Vâng, qua một tuần nữa sẽ hết hạn, hiện tại Đóa Lan đang định bàn về việc gia hạn hợp đồng với phòng làm việc của đối phương, danh tiếng của vị ảnh hậu này cũng không tệ lắm.”
Trình Tứ: “Tôi có một ứng cử viên khác, bảo bọn họ gửi một lời mời cho Giải Trí Huy Hoàng.”
Từ Kiệt Lượng nghe xong thì lập tức hiểu ngay, đây là muốn Giang Phóng đến làm đại ngôn sản phẩm cho Đóa Lan mà.
“Trình tổng, làm như thế liệu có gây thù chuốc oán cho Giang Phóng hay không?”
Tuy Đóa Lan chỉ là công ty con của tập đoàn Trình Gia, nhưng sản phẩm của Đóa Lan lại có độ nổi tiếng cực cao trên trường quốc tế, không phải bài lớn (*) nhưng lại bài lớn hơn cả một số thương hiệu xa xỉ khác.
(*) Bài lớn [大牌]: Là các lá 10, J, Q, K trong bộ bài Tây. Nói một người bài lớn nghĩa là chỉ người này rất tôn quý, rất có khí chất quý tộc, mà có đôi khi lại mang theo nghĩa xấu, ví dụ như nói một người chơi bài lớn ý là người này đang giả vờ sang chảnh nhưng thật ra lại chẳng chanh sả chút nào.
Bởi vì mỹ phẩm dưỡng da Đóa Lan sử dụng công nghệ đến từ tập đoàn Trình Gia, hiệu quả đã tốt mà giá cả cũng không đắt lắm, cho nên khi bán ra thị trường thường bị cháy hàng.
Sản phẩm của Đóa Lan chưa bao giờ thiếu sự nổi tiếng, vì vậy khâu tuyển chọn người đại ngôn cực kỳ khắt khe, ngôi sao tuyến một hoặc siêu tuyến một cũng chưa chắc được chọn, bọn họ càng quan tâm đến danh tiếng cá nhân của người đại ngôn hơn.
Từ Kiệt Lượng gần như đã có thể tưởng tượng ra, khi tin tức được công bố, những người đang để mắt đến chuyện đại ngôn của Đóa Lan sẽ sốc cỡ nào.
Trình Tứ nhìn anh ta một cái: “Làm sao cậu biết cậu ấy không muốn? Huống hồ còn có tôi ở đây.”
Từ Kiệt Lượng không hiểu tại sao Giang Phóng lại nguyện ý, tóm lại thì anh ta chỉ muốn giương cao ngọn cờ, Trình tổng là số dách.
Từ Kiệt Lượng suy nghĩ một chút rồi nói: “Trình tổng, anh có muốn để Giang Phóng biết đại ngôn là do anh chỉ đích danh cậu ấy không?”
Trình Tứ: “Không cần, để cậu ấy tự quyết định.”
Với thành phần sản phẩm của Đóa Lan, hắn tin rằng chỉ cần Giang Phóng kiểm tra xong thì chắc chắn sẽ chọn Đóa Lan.
Sản phẩm chăm sóc da mà hắn cung cấp này, ngoại trừ thành phần tốt thì giá cả còn hợp túi tiền, sinh viên chỉ cần nhịn một chút cũng mua được, vì vậy đó cũng là một trong những điều được yêu thích nhất của Đóa Lan.
Về tình về lý, hắn không nghĩ Giang Phóng sẽ từ bỏ lựa chọn tiết kiệm chi phí nhất này.
Từ Kiệt Lượng hoàn toàn không biết tổng giám đốc đang suy nghĩ gì, theo anh ta thấy, không có ngôi sao nào sẽ từ chối được lời mời chủ động từ phía Đóa Lan, làm sao anh ta có thể biết rằng Giang Phóng chọn lựa đại ngôn dựa trên thành phần chứ.
Giám đốc của Đóa Lan vẫn còn ngơ ngác sau nhận được chỉ thị từ tổng công ty, đây là lần đầu tiên tổng công ty can thiệp vào việc tuyển chọn người đại ngôn sản phẩm của bọn họ, nhưng người phụ trách thông báo chuyện này đã nói với ông ta rằng, người ra lệnh có cấp bậc rất cao, bảo ông ta chỉ cần làm theo lệnh là được, đừng làm những chuyện dư thừa.
Giám đốc nghe vậy liền không dám nói gì nữa, chỉ là cảm thấy đáng tiếc, hôm qua ảnh hậu Chương - người đại ngôn của sản phẩm này còn tặng quà cho ông, ông còn tưởng rằng công ty cũng muốn gia hạn hợp đồng với cô nên liền yên tâm nhận lấy, ai ngờ tổng công ty lại tạm thời nhúng tay vào, xem ra món quà này cần phải được trả lại.
Không biết khi phòng làm việc của ảnh hậu Chương bị giám đốc Đóa Lan trả hàng sẽ có phản ứng gì, nhưng khi La Vĩ Kỳ nhận được điện thoại của Đóa Lan thì anh ta liền bị kích thí.ch ngay lập tức.
Anh ta vốn không ngờ tới, một công ty xa xỉ phẩm nổi tiếng quốc tế như Đóa Lan sẽ lại tìm Giang Phóng làm đại ngôn, hơn nữa sản phẩm đại ngôn còn là mỹ phẩm chăm sóc da được bán chạy nhất của Đóa Lan, La Vĩ Kỳ cảm thấy mình cần phải uống một liều thuốc trợ tim cấp tốc ngay bây giờ, nhưng anh ta còn chưa có cơ hội uống, bởi vì Vương Triệu Trung đã uống trước cả anh ta.
Buổi sáng, La Vĩ Kỳ mang theo vài loại sản phẩm đến căn hộ tìm Giang Phóng.
“Tôi nghĩ cậu không cần kiểm tra, có thể trực tiếp chọn Đóa Lan!”
Giang Phóng nhướng mày: “Vì sao?”
La Vĩ Kỳ: “Cậu chưa từng nghe nói đến Đóa Lan à? À tôi quên là cậu không dùng mỹ phẩm dưỡng da, thành phần trong mỹ phẩm dưỡng da của Đóa Lan được công nhận là tốt nhất, cho nên cậu không cần kiểm tra lại đâu.”
Giang Phóng: “Đó là do người khác nói, tôi muốn tận mắt chứng kiến, anh đã mang theo đủ hết chưa?”
La Vĩ Kỳ thấy anh kiên trì như thế liền đặt một túi mỹ phẩm dưỡng da lên trên bàn, “Tất cả đều ở đây, nhưng cậu phải tranh thủ làm càng sớm càng tốt, vài ngày nữa, chương trình sẽ bắt đầu quay tập ba, vậy nên chúng ta không có nhiều thời gian lắm.”
Anh ta lại lấy ra một cái gói hàng nhỏ khác, đây là do Giang Phóng dặn anh ta tiện tay mang theo, “Đây là chuyển phát nhanh của cậu.”
Giang Phóng đóng gói mỹ phẩm dưỡng da và chuyển phát nhanh lại cùng nhau rồi gửi đến đại học Yến, sau đó gọi cho Bạch Thăng Thủy, bảo cậu ta sau khi nhận được thì đem đi xét nghiệm.
Bạch Thăng Thủy: “Cậu đỉnh thật đấy, đại ngôn mỹ phẩm dưỡng da mà còn phải kiểm tra cho sản phẩm, tôi chưa từng thấy ngôi sao nào như cậu cả, làm fan cậu thật là hạnh phúc.”
Giang Phóng: “Bớt nói nhảm, tôi đã gửi đồ rồi, ảnh có chữ ký của lão Triệu cũng ở trong đó, nhanh nhất là ngày mai sẽ đến, chừng nào có kết quả thì gửi cho tôi.”
Bạch Thăng Thủy: “Được, khi nào cậu trở về, bây giờ thông tin hạng mục của cậu và giáo sư Chu bị ngừng đã truyền ra, người ta nói rằng đã xác nhận rồi, cậu biết diễn đàn có thể ẩn danh mà đúng không, yêu ma quỷ quái bình thường không thấy cũng đều xuất hiện, còn có người nói rằng hạng mục bị đình chỉ thì chắc là luận văn của cậu cũng không hoàn thành được.”
Không phải tất cả mọi người đều thích Giang Phóng, sẽ luôn có một số người tâm địa đen tối, hiện tại dự án của Giang Phóng gặp trục trặc, những người này liền xuất hiện.
Giang Phóng không quan tâm, nói: “Chờ sau kỳ nghỉ hè đi, đừng để ý tới những người đó.”
Nghe giọng anh, Bạch Thăng Thủy liền có thể mường tượng rằng có lẽ hiện tại anh vẫn còn bình tĩnh ung dung như thường lệ, cậu ta thực sự chưa từng nhìn thấy có chuyện gì làm khó được Giang Phóng.
Cùng lúc đó, Đường Thiếu Minh - người bị Giang Phóng mắng một trận hôm qua - càng nghĩ càng không cam lòng, gã cứ cảm thấy không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được, sao Giang Phóng có thể là thạc sĩ đại học Yến chứ, anh nói tốt nghiệp khoa chính quy đại học Yến thì gã còn tin mấy phần, nhưng làm sao lại là thạc sĩ được.
Thế là Đường Thiếu Minh liền gọi cho người bạn học ở đại học Yến của mình, lấy lý do hỏi thăm kỳ thi thạc sĩ của đối phương để nghe ngóng chuyện về Giang Phóng.
“Kỳ thi thạc sĩ của đại học Yến khó như vậy, chắc hẳn ở đại học Yến cũng không có bao nhiêu người có thể đậu trong một lần duy nhất ha.”
Người bạn trầm mặc hai giây: “Cũng không phải không có, trường học của tụi tui có một người rất trâu bò, trước đây khi thi nghiên cứu sinh cậu ta chỉ chuẩn bị trong vòng một tháng, hơn nữa mới thi một lần đã đậu, còn giành lấy thành tích thi đậu nhanh nhất, thoải mái nhất của đại học Yến tụi tui, cậu ta chính là thần tượng của tui.”
Đường Thiếu Minh hít một hơi lạnh: “Lợi hại vậy ư, người đó là ai thế?”
Người bạn: “Có nói ông cũng không biết đâu, tui còn phải đi đọc sách, gần đây áp lực nhiều quá, thôi không nói với ông nữa.”
Đường Thiếu Minh vội vàng hô: “Chờ một chút, tui muốn hỏi thăm ông về một người.”
Người bạn: “Ai thế?”
Đường Thiếu Minh: “Trường ông có người nào tên Giang Phóng hay không?”
Người bạn: “...”
Đường Thiếu Minh: “Sao vậy?”
Người bạn: “Cậu ta chính là người trâu bò mà tui kể với ông đó.”