Dịch: Bơ Mặn.
Chương 2: Anh đây cũng đã từng như thế...
"Em trai, anh có nghe nhầm hay không, em muốn tham gia chương trình giải trí?"
Giang Phóng dừng động tác gặm táo, dùng tay nâng mũ lên.
Giang Tề bị nhìn mà lỗ tai đỏ lên, "Em là một nghệ sĩ, tham gia chương trình giải trí không phải rất bình thường à?"
Giang Phóng nhìn cậu một lát, Giang Tề di truyền giống anh một phần tư nên diện mạo cũng không tệ, da trắng như ngọc, mang theo khí chất thiếu niên thanh xuân mà độ tuổi này nên có, cơ thể cũng cao, ít nhất thì ngoại hình cậu rất hợp để làm idol.
"Em thi đại học xong rồi à? Định theo con đường nghệ thuật?"
Giang Tề: "... Em nghỉ học."
Đáp án này không nằm trong dự đoán của Giang Phóng nhưng lại rất hợp lý.
"Ba mẹ đồng ý?"
"Họ đồng ý."
Lúc đầu khi biết con trai út muốn làm thực tập sinh, ba mẹ Giang đều phản đối, họ nhất trí cho rằng học sinh thì nên đặt việc học lên hàng đầu, nơi như giới giải trí không thích hợp với cậu, nhưng tính cách Giang Tề bướng bỉnh cố chấp, đã xác định chuyện gì rồi thì sẽ làm đến cùng, sau một thời gian giằng co, cuối cùng ba mẹ Giang chỉ có thể thỏa hiệp.
Giang Phóng lại hỏi thêm vài câu.
Giang Tề gia nhập làng giải trí đã được một năm.
Vì có ngoại hình tốt, cộng thêm sự cố gắng của bản thân nên cậu may mắn hơn phần lớn những thực tập tập sinh khác, chỉ dùng khoảng một năm liền thuận lợi debut.
Dưới sự giúp đỡ của anh Kỳ, đồng thời cũng là người đại diện của cậu, hiện tại cậu đã được coi là nổi tiếng, có một số lượng lớn fan hâm mộ, nhưng nếu muốn duy trì độ 'hot' này thì còn cần tài nguyên và độ tiếp xúc với khán giả nhiều hơn.
Trước mắt đang có một cơ hội.
Chương trình giải trí này là dự án quan trọng của đài Dứa, trước đó đã chiếu được một mùa, nhận được phản hồi vô cùng tốt, hơn nữa còn lập kỷ lục rating cao nhất vài lần.
Lần này đài Dứa chuẩn bị ra mắt mùa hai, không biết có bao nhiêu nghệ sĩ đỏ mắt với tài nguyên này. Anh Kỳ đã nói chỉ cần cậu biểu hiện xuất sắc trong chương trình này thì không chỉ có thể tiếp tục 'hot' thêm một lần, củng cố được fan hâm mộ hiện tại mà còn có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn.
Đây là cơ hội của cậu, có thể nắm bắt hay không thì còn tùy thuộc vào biểu hiện của cậu trên chương trình.
Tuy nhiên, cái giá phải trả của việc chọn vào nghề ở tuổi này chính là không thể tập trung học hành.
Trong lòng Giang Tề biết bản thân không thể nào làm được nên liền dứt khoát nghỉ học.
Chính vì vậy mà Giang Tề không ít lần bị chế giễu ở trên mạng, họ nói cậu chỉ có bằng cấp hai, còn thường xuyên có blogger và đối thủ dùng chuyện trình độ học vấn để bôi đen cậu.
Nếu không phải không có ứng cử viên thích hợp thì Giang Tề cũng sẽ không nghĩ đến Giang Phóng.
Cậu và Giang Phóng đã rất nhiều năm không gặp nhau nên cũng không biết anh em ruột thịt phải ở chung với nhau như thế nào.
Đến khi chương trình bắt đầu ghi hình, thậm chí cậu cũng chẳng biết Giang Phóng có thể biểu hiện tốt hay không, liệu có khó chịu khi phải đối mặt với nhiều ống kính như vậy hay không.
Lỡ như Giang Phóng biểu hiện không tốt thì cậu cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng hiện tại anh lại là lựa chọn tốt nhất.
"Anh, chương trình này thật sự rất quan trọng với em." Vẻ mặt Giang Tề không được tự nhiên, anh Kỳ đã nói nếu như mất đi cơ hội này thì tương lai cũng sẽ không có được tài nguyên nào tốt hơn.
Giang Phóng sờ cằm, theo anh, việc học tất nhiên là quan trọng hơn, trên đời này bất kỳ thứ gì cũng có thể bị lấy đi, nhưng chỉ có kiến thức là không.
Chỉ vì danh lợi trước mắt mà từ bỏ việc học thì không phải là một lựa chọn sáng suốt.
"Không được thì thôi." Giang Tề xụ mặt quay lưng đi lên lầu, còn đạp cầu thang vang 'rầm rầm' như đang bày tỏ sự bất mãn của bản thân.
Rột roạt.
Giang Phóng chậc lưỡi một tiếng, lại cắn một miếng táo, đầu năm nay trẻ con đều thích sĩ diện cùng dễ nóng như thế sao, anh còn chưa trả lời câu nào mà.
Giang Tề quay về phòng mình, bổ nhào vào trên chiếc giường rộng một mét tám, điên cuồng nắm tóc bản thân, cậu thật sự muốn điên lên mất, thế mà cậu lại làm nũng với Giang Phóng!
Mấy phút sau, điện thoại di động vang lên.
Lại là La Vĩ Kỳ gọi tới.
Cậu vừa bắt máy, đối phương liền mở miệng hỏi anh trai ở đâu ra.
Giang Tề bình tĩnh lại, giải thích ngắn gọn một chút.
"Vậy anh trai cậu có đồng ý tham gia chương trình của đài Dứa cùng cậu hay không?"
"Anh ấy không đồng ý, chắc là cũng giống như ba mẹ em, đều hy vọng em tập trung vào việc học."
"Chắc là? Nói như vậy cậu vốn không nghe anh cậu chính miệng từ chối, Tiểu Tề, cậu có nói với anh cậu chuyện ekip chương trình sẽ trả thù lao tham gia hay không?"
"Không có."
"Không có thì mau nói đi, nếu anh cậu không đồng ý, cậu liền làm nũng, là do cậu quá để ý mặt mũi, hiện tại mặt mũi có quan trọng hơn tiền đồ của cậu không, cậu đã từ bỏ nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ chỉ là vì giờ phút này sĩ diện hảo?"
Giang Tề từ trên giường ngồi dậy, hít sâu một hơi: "Em sẽ thử một lần nữa."
Giang Phóng vẫn ngồi ăn táo dưới lầu, TV cũng bật, trong đó đang chiếu một bộ phim tài liệu địa lý nhân văn.
Tầm mắt đột nhiên bị cản trở.
Khuôn mặt Giang Tề căng chặt, ánh mắt nhìn anh vừa nghiêm túc vừa tha thiết.
"Anh, chỉ cần anh đồng ý tham gia, anh Kỳ sẽ yêu cầu chương trình trả thêm thù lao cho anh, anh Kỳ là người đại diện của em, anh ấy nói người thân của minh tinh là người ngoài ngành, có rất nhiều chỗ không hiểu rõ nên thù lao thường khá ít, nhưng anh ấy nguyện ý tranh thủ thêm một ít giúp anh."
Giang Phóng liếc mắt nhìn ngón tay của cậu: "???"
Giang Tề: "Đây chỉ là thù lao của một tập, chương trình giải trí này có tổng cộng mười tập."
Giang Phóng: "Được."
Giang Tề sửng sốt, anh đồng ý dễ dàng như vậy?
Cậu còn chưa làm nũng nữa mà.
Giang Phóng ném lõi táo vào thùng rác, phát hiện biểu cảm bị đả kích của em trai, hình như anh đồng ý quá nhanh rồi, anh khẽ ho một tiếng: "Đừng vui mừng quá sớm, có điều kiện."
Giang Tề nghiêm mặt: "Điều kiện gì?"
Giang Phóng rút khăn giấy ra lau tay, "Anh không biết vì sao ba mẹ lại đồng ý để em tạm nghỉ học, muốn anh tham gia chương trình gì đó cũng được, nhưng với điều kiện là em phải tiếp tục hoàn thành việc học của mình."
Giang Tề: "Nhưng em tạm nghỉ học một năm, đã quên gần hết kiến thức cấp ba rồi."
Giang Phóng: "Quên thì học lại lần nữa, cố gắng để sang năm thi đại học."
Sắc mặt Giang Tề thay đổi ngay: "Sang năm thi đại học?"
Lịch trình hiện tại của cậu đã gần kín hết, đâu thể nào bù lại kiến thức đã mất trong vòng một năm, nếu là hai năm thì còn có thể cố gắng một chút.
Giang Phóng cởi mũ lưỡi trai xuống, sờ đầu một cái, cười nói với cậu: "Yên tâm, thời gian dù chen chúc nhưng vẫn sẽ có khoảng trống, anh đây cũng đã từng như thế."
Chỉ khác nhau là anh dùng một tháng để hoàn thành kỳ thi nghiên cứu sinh, nhưng điều này Giang Tề không cần phải biết.
Giang Tề bị nụ cười của anh làm cho rung động, lần đầu tiên nhìn thấy mái đầu đinh của Giang Phóng nên cậu cũng hơi kinh ngạc.
Không phải bởi vì tóc quá ngắn, mà là do lực trùng kích quá mạnh.
Giang Phóng là người đầu tiên cậu cảm thấy cắt đầu đinh còn có thể đẹp trai như vậy, ưu điểm của ngũ quan đều được phô ra, không có chút khuyết điểm nào.
"Nếu em đã không phản đối thì cứ quyết định như vậy đi, chờ đến tháng chín khai giảng liền đi học, trong hai tháng này anh sẽ giúp em bổ sung kiến thức đã mất."
Giang Phóng đứng lên vỗ vai cậu, chuẩn bị lên lầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Chương trình em nói khi nào ghi hình?"
Giang Tề vô thức trả lời: "Ngày hai mươi tám tháng này."
Giang Phóng: "Chỉ còn ba ngày, không đủ thời gian."
Giang Tề: "Thời gian gì không đủ?"
Giang Phóng: "Vốn có chút việc muốn quay về chùa Hương Sơn, thôi kệ, để lần sau rồi về."
Giang Tề đột nhiên nhớ tới còn có một chuyện khác quan trọng hơn, "Sẵn đây, hôm ghi hình ekip chương trình sẽ cử nhóm quay phim đến nhà để quay vài đoạn ngắn trước. Sau khi chương trình chính thức bắt đầu thì máy quay cũng sẽ nhiều hơn, anh có chịu được không?"
Cậu quên nói với Giang Phóng chuyện này từ sớm, người bình thường chắc chắn sẽ không quen lộ mặt trước ống kính.
Giang Phóng vẫy vẫy tay với cậu, biểu thị anh đã biết.
Giang Tề nhìn bóng lưng của anh mà ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới, với diện mạo tuấn tú đó, ở trường học chắc chắn anh luôn được mọi người chú ý, xem ra lo lắng của cậu có hơi dư thừa.
La Vĩ Kỳ gọi đến lần nữa để hỏi thăm kết quả.
Anh ta rất lo lắng, bên phía ekip chương trình cũng đang hối thúc anh ta.
"Anh ấy đồng ý rồi."
"Thật tốt quá!"
"Nhưng anh ấy có một điều kiện, em phải quay lại trường học vào nửa cuối năm nay để sang năm tham gia thi đại học."
La Vĩ Kỳ có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường.
Dù sao Giang Tề chỉ mới mười tám tuổi, mặc dù sau này có thể chọn ra nước ngoài lấy bằng nhưng chuyện tạm nghỉ học vẫn luôn là một điểm đen, người nhà hy vọng cậu một lần nữa đến trường cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là làm như vậy ắt sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển của cậu trong giới giải trí.
Nhìn từ góc độ phát triển lâu dài, trở về trường học đương nhiên là có lợi hơn, không phải anh ta chưa từng thuyết phục Giang Tề, mà là Giang Tề quá cứng đầu.
"Vậy cậu định thế nào?"
"Em không đồng ý thì anh ấy sẽ không chịu tham gia chương trình với em, em còn có thể quyết định thế nào chứ."
Tuy giọng của Giang Tề rất miễn cưỡng nhưng La Vĩ Kỳ vẫn cảm nhận được sự vui sướиɠ từ bên trong lời nói mà ngay cả chính cậu cũng không phát hiện ra, dường như cậu rất hưởng thụ loại cảm giác này, anh ta âm thầm ngạc nhiên, đột nhiên có chút tò mò đối với anh trai của Giang Tề.
Anh ta quen biết Giang Tề cũng được hai năm rồi nên hiểu rất rõ, có đôi lúc đứa nhỏ này vô cùng bướng bỉnh.
Chuyện cậu không muốn làm thì không ai có thể ép cậu, trước đây vì nuôi mộng vào giới giải trí mà không ít lần cãi nhau với gia đình.
*
Ba mẹ Giang ít nhất phải bận đến hơn chín giờ tối mới về đến nhà.
Thức ăn ngoài Giang Tề đặt bị Giang Phóng ném vào thùng rác, cơm tối là do anh tự mình xuống bếp nấu.
Giang Tề là một idol nên cần kiểm soát khẩu phần ăn, cậu vốn chỉ định ăn một chút thôi, ai ngờ vừa động đũa thì không thể dừng lại được.
Tay nghề của Giang Phóng thực sự tốt hơn nhiều so với dự đoán của cậu, tuy không có nhiều thịt nhưng lại phù hợp với nhu cầu của cậu.
"Em lớn như vậy mà chưa từng ăn cơm à?"
Giang Phóng làm bốn món mặn một món canh, ý định ban đầu là muốn để dành một ít cho ba mẹ Giang đi làm về muộn.
Nhưng một mình Giang Tề đã xử lý hơn phân nửa.
Giang Tề bị anh nói mà nóng mặt.
Chưa đến tám giờ rưỡi thì ba mẹ Giang đã vội vàng trở về.
Từ lúc biết Giang Phóng về nhà thì hai người liền ngồi không yên.
Sau khi đưa con trai lớn lên chùa làm đệ tử tục gia thì gia đình họ chưa bao giờ được đoàn tụ đúng nghĩa.
Khi biết Giang Phóng tự mình xuống bếp, để dành thức ăn cho bọn họ thì ba mẹ Giang ngoài việc xúc động ra còn cảm thấy áy náy trong lòng.
"Chờ ba mẹ ăn xong thì chúng ta sẽ nói chuyện."
Giang Phóng để lại lời này liền quay về phòng của mình.
Ba mẹ Giang còn tưởng rằng con trai lớn muốn tâm sự cùng họ, giảm bớt khoảng cách xa lạ nên liền tăng tốc độ ăn cơm.
Ba Giang dọn dẹp phòng khách, mẹ Giang dọn dẹp phòng bếp, nhưng khi bà bước vào liền thấy phòng bếp đã được lau dọn sạch sẽ.
Không cần hỏi cũng biết là Giang Phóng làm, anh hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Hai người vẫn mang theo tâm trạng này cho đến khi nghe được Giang Phóng nói muốn quay chương trình giải trí cùng với Giang Tề, đồng thời còn biết được Giang Tề đồng ý quay lại trường học vào nửa cuối năm.
Hai người vô cùng kinh ngạc, không phải vì Giang Tề không đề cập chuyện này với bọn họ mà là do không ngờ rằng Giang Phóng có thể thuyết phục Giang Tề.
Trước đây khi Giang Tề tạm nghỉ học đi làm thực tập sinh, ba Giang còn cãi nhau ầm ĩ với cậu một trận, sau đó bởi vì Giang Tề bỏ nhà đi mà lựa chọn thỏa hiệp, nhưng trong lòng họ vẫn không ủng hộ cậu tiến vào giới giải trí như cũ, hai người nghĩ, chờ đến khi cậu biết lăn lộn tại làng giải trí khó khăn như thế nào thì sẽ quay đầu lại.
Đương nhiên, Giang Phóng đồng ý tham gia chương trình giải trí cùng Giang Tề cũng khiến bọn họ bất ngờ.
"Nếu hai đứa đã quyết định rồi thì cứ làm như vậy đi."
Giang Phóng đứng dậy đi lên lầu: "Vậy ba mẹ nhớ ngủ sớm."
Giang Tề trốn ở trong góc nghe được ba mẹ Giang nói vậy liền kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt.
Vậy là xong rồi à?
Mỗi lần cậu nói với ba mẹ Giang về chuyện của giới giải trí thì hai người đều không vui, cậu còn tưởng lần này lại phải làm ầm ĩ một trận mới có kết quả chứ.
*
Ba ngày sau, buổi ghi hình chương trình chính thức bắt đầu.
Trước khi đến địa điểm quay thì chương trình sẽ sắp xếp nhóm quay phim đến quay một đoạn ngoài lề trước.
Ba mẹ Giang đã ra ngoài xử lý chuyện làm ăn từ sáng sớm, trong nhà chỉ còn lại Giang Phóng và Giang Tề.
Đúng tám giờ, chuông cửa của nhà họ Giang liền vang lên.
Lúc này Giang Tề vẫn còn đang nướng ở trên giường.
Giang Phóng có thói quen dậy sớm chạy bộ, bình thường vào giờ này nếu không phải đang ở phòng thí nghiệm thì chính là ở phòng học.
Ngoài cửa chính là nhóm quay phim do chương trình cử tới, ban đầu nói là chín giờ mới đến, nhưng đạo diễn cố tình yêu cầu tổ quay phim đến sớm hơn một tiếng để có thể nắm bắt được tình hình và phản ứng chân thật nhất của người tham gia.
Người lão luyện có lẽ sẽ chuẩn bị từ sớm, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Tề tham gia chương trình truyền hình thực tế thế này nên không có quá nhiều kinh nghiệm.
Cứ tưởng rằng ekip chương trình nói chín giờ đến thì thật sự là chín giờ, không hề chuẩn bị gì cả.
Chỉ chốc lát, cửa liền mở ra.
Người quay phim lập tức nhắm chuẩn máy quay về phía cửa lớn một cách thuần thục.
Một khuôn mặt rất có lực sát thương liền xuất hiện trong ống kính.