Cho đến khi lên xe ngựa trở về cung, Liễu Lâm Khê vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc, chưa thể hoàn hồn.
Sự việc phát triển quá mức tưởng tượng rồi, bất ngờ mang thai đã đành, vậy mà lại còn là con của hoàng đế!
Nhưng đã đến nước này, mọi chuyện cũng nên nghĩ theo hướng tích cực, dù sao đều là sinh con, sinh cho hoàng đế còn tốt hơn sinh cho người khác. Hơn nữa, sau chuyện này, không biết có bao nhiêu anh tài trong kinh thành sẽ bị tổn thương. Lỡ như không có ai che chở, nói không chừng sau này sẽ bị những kẻ yêu mà không được trả thù.
Nghĩ vậy, con cậu có cha là hoàng đế, quả thực là trăm lợi mà không có hại.
Hộ vệ thúc ngựa cho xe ngựa rời đi, Lý Yển nói với gia đinh của Liễu phủ qua lớp màn xe: "Đi nói với Trình công tử, hôm nay thân thể Liễu tướng quân không được khỏe nên không tiếp khách, trẫm sẽ trực tiếp mang người về cung. Câu trả lời mà hắn muốn nghe, ngày khác trẫm sẽ cho hắn tự tai nghe."
Đám hộ vệ chứng kiến
toàn bộ quá trình, nghe vậy đều nhìn nhau, không hẹn mà cùng có chút thương cảm cho Trình Viễn.
Thương thay Trình Viễn toàn tâm toàn ý, bị người xúi giục đi làm thuyết khách cho Liễu lão gia, nhưng lại hoàn toàn không biết người mà hắn ta luôn mong muốn được gặp gỡ, đã sớm bị người khác cướp mất.
"Trình công tử nào? Là tiểu công tử Thái Phó gia, Trình Viễn sao?" Liễu Lâm Khê hỏi.
"Sao thế, Liễu tướng quân và Trình Viễn rất thân quen sao?" Lý Yển giọng điệu hơi trầm xuống, mang theo chút lạnh lẽo.
Đây là đang ghen à?
Liễu Lâm Khê hiểu ý, vội vàng nói: "Không thân, không thân."
Hắn đây chẳng phải là khơi chuyện không đúng lúc sao? Trình Viễn hôm nay còn cùng đám người kia đến nhận con. Với tư cách là cha ruột của đứa trẻ, Lý Yển làm sao có thể không bận tâm? Tính sơ sơ, những vị công tử tài tuấn đến cầu thân hôm nay, đều có thể coi như đã mang cho Lý Yển một nửa chiếc mũ xanh!
Nghĩ đến đây, Liễu Lâm Khê vội vàng bồi thêm một câu: "Ta với những người đến cầu thân ở bên ngoài đều không thân, chỉ thân với Bệ hạ thôi."
Lý Yển nghe vậy nhìn cậu một cách đầy ý nghĩa, mở miệng nói: "Sắc mặt Liễu tướng quân không được tốt lắm, nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát đi."
Liễu Lâm Khê nghe vậy thầm nghĩ, Lý Yển này tuy tuổi còn trẻ, lại có vẻ lạnh lùng, không ngờ lại là một người chu đáo. Tuy nhiên nghĩ lại cũng bình thường, Lý Yển nhìn còn trẻ hơn cậu vài tuổi, hiện tại còn chưa có hôn phối, không có kinh nghiệm, vụng về trong việc nói chuyện yêu đương cũng là điều dễ hiểu.
Nếu như cậu nhớ không lầm, trong nguyên tác, Lý Yển phải vài năm sau mới thành thân, e rằng lúc này còn chưa biết gì về tình yêu nam nữ. Một thiếu niên ngây thơ chưa trải sự đời như vậy, mà nguyên chủ cũng có thể hạ gục được, xem ra nguyên chủ tuy bề ngoài là một vị tướng quân thanh cao, nhưng thực chất lại là một tay lão luyện tình trường.
Đã như vậy, Liễu Lâm Khê cũng không thể quá e dè, nếu bị Lý Yển phát hiện điều khác thường, thì sẽ khó mà giải thích. Liễu Lâm Khê suy tính một hồi, rụt cổ lại, tiến đến bên cạnh Lý Yển, dụi đầu vào ngực hắn tìm một tư thế thoải mái, cứ vậy mà tựa vào lòng hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Yển sững người, cau mày, dường như muốn đẩy người trong lòng ra, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy sắc mặt Liễu Lâm Khê tái nhợt, môi mỏng cũng không có chút huyết sắc, liền nhịn lại. Chẳng biết thân thể của Liễu Lâm Khê, từ nhỏ đã rèn luyện ở Tây Bắc, sao lại có vẻ yếu ớt đến vậy, còn yếu đuối hơn cả thư sinh.
Cỗ xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng cung, đại thái giám Tô Hằng đã cho người chuẩn bị kiệu và chờ sẵn ở đó.
Nhưng Tô Hằng không ngờ Lý Yển sẽ dẫn người về, nên chỉ chuẩn bị một cái kiệu.
"Nô tài sẽ cho người đi chuẩn bị thêm một cái nữa." Tô Hằng vội vàng xin lỗi Lý Yển.