Chương 5

Mặt Trình Viễn đỏ lên, đang định kể thì có người khác nhảy vào cắt ngang.

“Xuất thân của Liễu tướng quân là con nhà võ, từ nhỏ đã đi theo quân Tây Bắc chinh chiến, nào có thú vui tao nhã ngắm đèn được chứ? Vừa nghe đã biết ngươi bịa rồi.” Người thanh niên đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Trình Viễn nói: “Trình hiền đệ, chuyện hôm nay liên quan đến chung thân đại sự của vi huynh, ngươi đừng trách ca ca không từ thủ đoạn.”

Người dám xưng huynh gọi đệ với con Thái thó, đương nhiên thân phận chẳng kém.

Người này là con trai duy nhất của Trữ An Hậu, hoa hoa công tử nổi danh kinh thành - Lâm Cảnh Trạch.

“Ta và Liễu tướng quân quen nhau khi cả hai đi dạo hoa lâu, chúng ta cùng uống hoàn hoa tửu, liếc mắt đưa tình một phen, sau đó củi khô lửa bốc, cứ như vậy, sau đó thì có đứa bé.” Lâm Cảnh Trạch nói.

“Liễu tướng quân là người thuần khiết, làm sao có thể lui tới chỗ như vậy, rõ ràng cậu ấy quen ta lúc hai chúng ta cùng đánh mã cầu.”

“Không đúng, cậu ấy và ta đi Thiên Kiều nghe sách rồi quen biết nhau…”

“Chúng ta quen nhau khi dùng bữa ở Minh Nguyệt Lâu…”

Mỗi người nói mỗi kiểu, ai cũng dùng tất cả giác quan để miêu tả chân thật, cứ như Liễu Lâm Khê thực sự từng quen bọn họ. Cũng may tất cả đều là người nhã nhặn, mặc dù cạnh tranh lẫn nhau nhưng không mất đi thể thống, ít nhất bây giờ chưa có đánh nhau.

Ngự Thư Phòng.

Đại thái giám Tô Hằng cúi đầu đứng đó, gần đó là bàn án thư, có người đang xem một bản ghi chép trong đống án thư đó.

Ngón tay người đó thon dài, khớp xương rõ ràng, có thể thấy chủ nhân bàn tay này sống trong nhung lụa.

“Liễu tướng quân này đúng là thú vị, ngài ấy sai người bày bàn ghế trước cửa, mặc cho mấy công tử kia nói bậy nói bạ, chỉ sợ rằng những lời này khiến ngài phải bận bịu một phen.”

“Những kẻ đó đều đến Liễu phủ cầu thân à?” Nam nhân lạnh giọng hỏi.

“Thưa vâng, cái người xem chỉ là một phần mà thôi, lúc này trước cửa Liễu phủ nhất định còn náo nhiệt hơn, nhiều người còn chưa đến lượt trình bày.” Tô Hằng nói.

Người nọ lật thêm vài trang, hừ lạnh một tiếng: “Ngay cả Lục Du Tranh cũng đi, hôm nay cấm quân không cần hắn trực ư?”

“Lục Phó thống lĩnh đã cho người khác trực thay.” Tô Hằng trả lời.

“Trẫm không biết trong triều chúng ta có nhiều nhân tài giỏi viết thoại bản tình yêu thế đấy, có phải nên có một ngày tụ họp những kẻ đó lại cho họ tranh tài không?” Giọng nam nhân không nghe ra vui buồn, Tô Hằng đứng bên cạnh nghe không dám trả lời lại, chỉ có thể cười gượng một tiếng.

Lúc này trong lòng Tô Hằng đang nom nóp lo sợ, từ sáng sau khi tin tức Tật Phong tướng quân mang thai truyền tử Liễu phủ tới, vị chủ tử này mặt vẫn bình tĩnh, nhưng sau khi nghe được tin các thanh niên tài tuấn tụ tập trước cửa Liễu phủ thì sắc mặt lập tức xấu đi. Không biết là buồn bực vì chuyện Tật Phong tướng quân không thể ra chiến trường hắn mất đi một mãnh tướng, hay là buồn bực vì đám công tử quần là áo lượt chạy tới Liễu phủ cầu thân làm mất thể diện triều đình.

“Liễu tướng quân có tỏ ý gì không?” Người nọ lại hỏi.

“Liễu tướng quân vẫn không lộ diện, có lẽ là… ngài ấy không vừa ý.” Tô Hằng cân nhắc nói.

Vị kia nghe vậy thì im lặng một lúc, mặt không biến sắc như trước, nhưng vẻ lạnh lùng trong đáy mắt đã nhạt đi bớt.

“Cái này là gì?” Ánh mắt nam nhân nhìn cuộn tranh trên bàn.

Tô Hằng vội vàng bẩm: “Trong các thanh niên tài tuấn tới cầu thân có cả nhà thơ lẫn họa sĩ, đây là một bức chân dung của Liễu tướng quân, nhưng nô tài không biết của vị công tử nào…”

Người nọ mở cuộn tranh ra, ánh mắt rơi vào người trong tranh, người trong bức tranh này khoác lên mình chiến bào, tay cầm trường kích, cạnh cung mày và môi trái được điểm hai nét chu sa, đỏ đến mức chói mắt, nhưng khiến người khác nhìn vào không khỏi tim đập nhanh. Chẳng trách toàn bộ tài tử chưa thành hôn ở kinh thành đều đến góp vui, người đã nhiều lần tắm máu nhưng không mất chút tinh tế như thế chỉ sợ tìm cả Đại Yến quốc này không ra người thứ hai.”

“Tô Hằng, chuẩn bị kiệu!” Người nọ đột nhiên lên tiếng.

“Giờ cũng sắp tối rồi, ngài định đi đến…”

Ánh mắt thiếu niên vẫn dán vào người trong tranh, nói: “Đi Liễu phủ.”

“Dạ vâng.” Tô Hằng vội vàng đáp lại, nhưng trong lòng lại không chịu nổi nói thầm.

Mấy ngày trước Liễu tướng quân vào cung bẩm báo công việc, đúng là nán lại Ngự Thư Phòng khá lâu. Hắn ta nhớ không lầm, ngày ấy sau khi Liễu tướng quân đi, vị chủ tử này mặt lạnh im lặng cả ngày, nhưng hắn ta chỉ là nô tài nên không dám hỏi nhiều.

Vậy mà hôm nay vị này đột nhiên muốn đến Liễu phủ, là muốn tham gia náo nhiệt gì chăng?