Chỉ thấy trên người người kia bị trúng ba mũi tên nhưng không ngã xuống, ngược lại còn ngỡ ngàng cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó ba mũi tên rơi xuống đất trước sự chứng kiến
của mọi người.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, không khỏi đồng thanh hoan hô.
Ba mũi tên của Liễu Lâm Khê bắn ra cùng một lúc, đều trúng vào ngực của nam nhân kia, có thể thấy được cậu làm chủ lực của mũi tên vô cùng tốt, mũi tên xuyên qua cơ thể của đối phương vài cm, chỉ bị thương da thịt mà thôi. Làm chủ độ mạnh yếu của mũi tên còn khó hơn bắn trúng hồng tâm gấp trăm lần, cho nên tuy Liễu Lâm Khê không tuân theo quy tắc, nhưng trong mắt mọi người, kỹ năng bắn cung của cậu cao hơn Vương Nhị Hỉ rất nhiều.
Liễu Lâm Khê:...
Cậu đã làm được!
Vừa rồi Liễu Lâm Khê bắn ba mũi tên ra cùng một lúc, cậu vốn tưởng rằng chỉ là một trận mù mờ, chỉ cần bắn trúng Vương Nhị Hỉ là được. Nhưng khi mũi tên cậu bắn ra, cậu đột nhiên có một loại trực giác rất vi diệu, cảm giác này rất quen thuộc với cậu, nó đến từ trí nhớ tư duy và trí nhớ cơ bắp của nguyên chủ.
Giống như giỏi về chém gϊếŧ mãnh thú, lực tấn công và năng lực phản ứng cũng đã khắc sâu vào xương cốt, mặc dù linh hồn đã đổi chủ, nhưng chỉ cần tư duy và cơ bắp vẫn còn đó thì nó vẫn có thể duy trì sức chiến đấu, chỉ là sức chiến đấu này nằm trong tay Liễu Lâm Khê bị giảm một chút, nếu không hôm nay cơ thể Vương Nhị Hỉ đã bị xuyên thủng ba lỗ!
Liễu Lâm Khê buông cung xuống, cảm giác trái đất quay cuồng, mọi thứ xung quanh rất không chân thực. Cậu loạng choạng bước về phía Lý Yển, hỏi: “Ta đã làm người bị thương, chuyện ngài nói có được tính không?”
Liễu Lâm Khê nhìn Lý Yển, thấy đối phương hơi nhíu mày, mở miệng cũng không biết đang nói cái gì. Liễu Lâm Khê cố gắng phân biệt giọng nói của Lý Yển để có thể nghe rõ câu trả lời của hắn, nhưng lại cảm thấy âm thanh xung quanh càng ngày càng yếu đi, cuối cùng trở nên im lặng đến kỳ lạ…
Sau đó, tầm mắt của Liễu Lâm Khê tối sầm lại, ngã thẳng xuống, nhưng cú ngã đau đớn trong dự đoán đã không đến, mà cậu lại bị một người khác ôm vào lòng…
Liễu Lâm Khê mơ một giấc mơ rất dài.
Mơ đến rất nhiều chuyện cũ trước khi chết của mình, cũng mơ về rất nhiều ký ức của nguyên chủ, thậm chí còn mơ thấy nguyên chủ đi vào trong cung báo cáo công việc với Lý Yển… Chỉ là hình ảnh bị đứt quãng rất nhiều, nhất thời không không thể phân biệt rõ ràng được…
Cậu mơ thấy mình nằm trong bóng tối, ngực đau như bị người khác dùng búa đập mạnh vào, cậu cố gắng hết sức nhưng cũng không thể nào thở được, cuối cùng chết trong tuyệt vọng và đau khổ…
“Liễu tướng quân… Tỉnh.” Mãi đến khi giọng nói của Tô Hằng vang bên tai, Liễu Lâm Khê với từ từ tỉnh lại, cả người như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Ta đang ở đâu đây?” Liễu Lâm Khê mở miệng, khàn giọng nói.
“Đây là biệt uyển của Vương gia.” Tô Hằng nói: “Ngài bị ngất xỉu ở sân luyện võ, đại phu ở đó không được cẩn thận cho lắm cho nên bệ hạ lập tức sai người chuẩn bị xe đưa ngài đến đây. Trong Vương phủ có thái y trong cung ngày trước, y thuật vẫn rất đáng tin cậy, vừa rồi lúc ngài ngủ đã xem qua.”
Liễu Lâm Khê khẽ gật đầu, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại hẳn.
Tô Hằng bưng một chén thuốc vào cho cậu, nói: “Ngài uống thuốc trước đi, thuốc vừa sắc xong, uống lúc còn nóng đi.”
“Bệ hạ đâu?” Liễu Lâm Khê hỏi.
“Ngài ấy đang đánh cờ với Vương gia, tướng quân ngài uống thuốc trước đi.” Tô Hằng nói.
Liễu Lâm Khê cầm bát thuốc uống một hơi, đúng dậy đeo giày rồi đi ra cửa. Tô Hằng đi theo phía sau, vội hỏi: “Đại phu nói lúc này ngài không thể dính gió, ngài định đi đâu vậy?”
“Đi gặp bệ hạ, ta có lời muốn nói với ngài ấy.” Liễu Lâm Khê nói.