Chương 3

Mọi người ba chân bốn cẳng chạy lại dìu ông, ồn ào nhốn nháo một trận. Lúc này một gia đinh vội vàng chạy vào, vẻ mặt sợ hãi bẩm: “Lão gia, bên ngoài… Bên ngoài có người tới đề thân*.”

*Đề nghị cưới xin

“Đề thân? Ngươi nói cái gì thân?” Lão quản gia hỏi đầu tiên.

“Người đó nói…” Gia đinh nhìn Liễu Lâm Khê quỳ trên mặt đất, lại liếc sang nhìn Liễu lão gia, nhỏ giọng bẩm báo: “Người tới nói rằng hắn là cha của đứa trẻ trong bụng Đại công tử.”

Được lắm, không biết tên cẩu nam nhân nào không biết liêm sỉ tìm tới cửa!

Cha Liễu cố gắng tỉnh táo, gạt mọi người ra, cầm cây gậy đi ra cửa.

Ông rất muốn nhìn xem tên cẩu nam nhân nào dám dụ dỗ Liễu Lâm Khê nhà ông, còn làm con ông lớn bụng.

Cha Liễu vừa đi tới cửa nhìn ra bên ngoài thì lập tức hoảng sợ.

Ông thấy một biển người trước cửa, thanh niên tài giỏi tuấn tú ở kinh thành này tập trung quá nửa ở đây, xa xa trên đường còn có công tử đi xe ngựa lũ lượt kéo đến nhưng vì kẹt đường nên bị chặn lại, lúc này họ đang cãi nhau.

“Trong các ngươi… Ai đến đề thân?” Cha Liễu nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Lão gia, tất cả bọn họ đều đến đề thân.” Gia đinh nói nhỏ vào tai cha Liễu.

Cha Liễu nghe xong như sét đánh ngang tai, phun ra ngụm máu dồn nén nãy giờ.

Các thanh niên tài tuấn thấy thế thì cuống quít bu lại xum xoe:

“Nhanh đi đến quý phủ của ta lấy nhân sâm ngàn năm cho nhạc phụ đại nhân dùng!”

“Cầm ngọc bội của ta đến thái y viện mời chưởng viện đến đây, không thể làm trễ nải bệnh tình của nhạc phụ đại nhân được.”

“Qúy phủ của ta có hoàn hồn đan bệ hạ ban tặng, nhanh nhanh mang tới cứu nhạc phụ đại nhân.”

“...”

Tiếng “nhạc phụ đại nhân” rơi vào tai khiến cha Liễu còn nửa cái mạng xém chút nữa là mất luôn. Lão quản gia quyết đoán kịp thời, nhân lúc cha Liễu tức đến xịt keo kêu người dìu ông vào phòng.

Các thanh niên tài tuấn thấy cha Liễu té xỉu thì yêu cầu được vào thăm, lão quản gia nhìn những người này, người nào cũng là chủ nhân bọn ông không đắc tội được, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ông không biết nên làm thế nào cho thỏa, thầm nghĩ quả nhiên công tử sức trẻ tràn trề, chỉ bằng thực lực bản thân đã có thể trêu chọc gần hết thanh niên tài tuấn ở kinh thành này, không biết vị nào mới là cha ruột của đứa bé kia.

Cả đời lão quản gia chưa bao giờ thấy cảnh tượng hoành tráng thế này, tâm trạng không biết hình dung thế nào.

Đáng tiếc Liễu phủ này không ai dùng được, một đám gia đinh nha hoàn không ai nhờ cậy được, chỉ biết chạy lung tung la hét ồn ào.

“Lão bá, ta thấy không bằng kêu tướng quân ra đây xác định một người đi.”

Không biết trong đám người người nào nhiều chuyện hét lên một câu, khiến cho lão quản gia nghe xong lập tức tỉnh ngộ, ông kêu đám gia đinh mang trà bánh ra cho đám người không thể trêu vào này, rồi chạy vào tìm Liễu Lâm Khê.

Lúc này Liễu Lâm Khê còn quỳ trong sân, lão quản gia vừa thấy cậu thì khóc lóc nói: “Tổ tông ơi, sao ngài còn quỳ vậy, cho dù ngài không quan tâm đến bản thân mình thì phải để ý cục thịt trong bụng ngài chứ.”

“Cha ta đã hấp hối rồi, ông đừng để ông ấy tức giận nữa, đúng là xui xẻo mà.” Liễu Lâm Khê nói.

“Miếng thịt trong bụng ngại nếu có chuyện gì, lỡ như cha đứa bé làm ầm lên thì Liễu gia chúng ta sao có thể chịu đựng được?” Lão quản gia xém chút là quỳ xuống đất lót cho Liễu Lâm Khê.

Liễu Lâm Khê thấy lão quản gia nơm nớp lo sợ thì hỏi: “Bên ngoài… Ai tới vậy?”

“Phía sau ta không biết hết, nhưng ở đằng trước có Trình Viễn con út của Thái Phó, tiểu hầu gia Lâm Cảnh Trạch của Trữ An Hậu gia, còn có phó thống lĩnh cấm quân Lục Du Tranh…” Lão quản gia đếm đếm đầu ngón tay nói.

Liễu Lâm Khê: !!!

Cậu chỉ thuận miệng nói dối để bảo vệ tính mạng, vậy mà thật sự có người đến nhận làm cha đứa bé, mà còn đến nhiều như vậy!

Liễu Lâm Khê thầm nghĩ: Chẳng lẽ nguyên chủ là lãng tử phong lưu, vả lại còn trêu chọc nhiều nợ tình thế sao?