Trong trí nhớ của nguyên chủ Liễu Lâm Khê có chút ấn tượng mơ hồ về Lục Du Tranh, hôm nay nhìn thấy hắn ta, đúng là thật sự rất oai hùng.
Lúc trước Lục Du Tranh cũng đã cầu hôn Liễu Lâm Khê, hôm nay vừa nhìn thấy Liễu Lâm Khê hắn ta cũng có hơi chột dạ, chắp tay hành lễ rồi lặng lẽ lui về sau, sợ bị Lý Yển nhìn thấy động tác và ánh mắt không thích hợp.
“Hôm nay Liễu tướng quân ăn mặc như vậy, sợ là khi cưỡi ngựa sẽ rất bất tiện?” Lý Yển nhìn Liễu Lâm Khê từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt cậu có hơi tái nhợt, dáng người vốn cao ngất hôm nay lại đang co ro trong áo bào rộng thùng thình, ngược lại có hơi yếu đuối.
“Ta… Buồn nôn…” Liễu Lâm Khê kéo dây cương ngựa, đang định nhảy lên, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, không nhịn được nôn ra.
Lý Yển thấy sắc mặt của cậu tái nhợt, nhíu mày hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Liễu Lâm Khê miễng cưỡng nở nụ cười với hắn nói: “Mấy ngày nay nôn ọe khá nhiều nên giờ có hơi buồn nôn.”
Lý Yển nghe vậy thì nhíu mày, cũng không nói gì.
Liễu Lâm Khê vốn tưởng rằng có lẽ Lý Yển sẽ mềm lòng, mở miệng bảo cậu đừng đi theo, nhưng Lý Yển từ từ không mở miệng, hiển nhiên hắn không có ý định này, cậu đành phải kiên trì lên ngựa.
Lục Du Tranh đứng bên cạnh thấy vậy cũng do dự một chút, mở miệng nói với Lý Yển: “Bệ hạ, đường rất gập ghềnh, Liễu tướng quân còn đang mang long thai, có cần thần đi chuẩn bị xe ngựa cho Liễu tướng quân hay không?”
Lý Yển liếc nhìn Liễu Lâm Khê, mở miệng nói: “Nếu cơ thể của Liễu tướng quân không khỏe…”
Nghe vậy, trên mặt Liễu Lâm Khê vui vẻ, thầm nghĩ Lý Yển đau lòng cho cậu sao, ông trời có mắt!
Nhưng Lý Yển lại đột nhiên thay đổi chủ đề nói: “Vậy cưỡi ngựa cùng trẫm đi.”
Liễu Lâm Khê:...
Hôm nay Lý Yển thực sự rất hung dữ, hung dữ đến mức khiến người ta sợ hãi!
Xem ra hôm nay Lý Yển quyết tâm muốn Liễu Lâm Khê đi theo.
Đã như vậy, Liễu Lâm Khê không còn chỗ nào để phản kháng nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ leo lên lưng ngựa của Lý Yển.
“Nắm chặt.” Lý Yển mở miệng nói.
Liễu Lâm Khê nghe vậy, cậu không chút do dự duỗi tay ra ôm lấy eo Lý Yển.
Lý Yển tuy vừa tròn mười tám tuổi nhưng dáng người của hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, Liễu Lâm Khê vừa vòng tay qua người hắn đã biết, đối phương nhất định đã luyện tập qua, eo bụng cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn không kém gì Liễu Lâm Khê mấy năm trong quân đội.
Chuyện này thật phiền phức.
Một lúc sau, bọn họ đến sân tập võ, Liễu Lâm Khê là ngựa chết hay lừa chết, Lý Yển vừa nhìn là biết,
Mọi người giục ngựa chạy nhanh, chưa đến một canh giờ đã đến một khu vườn ở ngoại ô Bắc Kinh.
Sau khi xuống ngựa Liễu Lâm Khê nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh khu vườn bình thường, nhưng thực tế nó được xây dựng rất tốt, đằng sau vườn có một dòng sông, cách đó không xa có một ngọn núi, nơi này dễ thủ khó công, vừa nhìn là một nơi được lựa chọn tỉ mỉ.
“Công tử.” Lúc này có một nam nhân thanh niên ra sân đón, đi lên hành lễ với Lý Yển, giơ tay ra nhân dây cương ngựa của hai người, không khỏi liếc nhìn Liễu Lâm Khê hai cái, hiển nhiên là rất tò mò.
Liễu Lâm Khê đi theo Lý Yển đi vào vườn, lúc đầu không thấy ai nhưng đến khi đi hết đường đến hậu viện, mới nhìn thấy một sân luyện võ. Lúc này trên sân có rất nhiều người đang so tài, chỉ là những người này đều mặc y phục hàng ngày, cách ăn mặc giống như nông dân, nếu không có các chiêu thức sắc bén thì khó thể nhận ra những người này đều là binh lính.
Trong đầu Liễu Lâm Khê lập tức hiện lên một ý định, những người này là tư binh của Lý Yển sao?
Một hoàng đế, nuôi dưỡng tư binh ở ngoại ô kinh thành để làm gì?
Nhưng lúc này trong đầu Liễu Lâm Khê đang lo lắng cho vận mệnh của mình hôm nay, thật sự không có thời gian để suy nghĩ đến những chuyện này. Dù sao cả Đại Yến này đều là của Lý Yển, hắn muốn nuôi tư binh thì nuôi, không làm gì phiền đến người khác.