Chương 20

"Liễu tướng quân sẽ không chủ động theo đuổi kẻ khác! Chỉ có kẻ khác ngưỡng mộ hắn mà thôi! Hơn nữa, rõ ràng Liễu tướng quân và Trình công tử là một đôi, Bệ hạ không xứng với hắn!" Tiên sinh viết thoại bản càng nói càng kích động, suýt chút nữa đã đập bàn. Ông chủ nhà hát thấy tình hình không ổn, vội vàng đẩy tiên sinh viết thoại bản ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay sang cúi đầu xin lỗi với Liễu Lâm Khê.

Liễu Lâm Khê mặt mày ngơ ngác, tức giận đến mức không biết nói gì.

"Lão nô thấy câu chuyện của Liễu tướng quân còn hay hơn chuyện của tiên sinh viết thoại bản kia." Tô Hằng an ủi.

"Vẫn là ngươi có mắt nhìn." Liễu Lâm Khê bất lực nói: "Tiếc là ngươi không có nhà hát..."

"Liễu tướng quân định làm gì tiếp theo?" Tô Hằng hỏi.

Liễu Lâm Khê im lặng một lát rồi nói: "Về nhà ngủ một giấc đã rồi nói tiếp."

Liễu Lâm Khê nhìn lên bảng hiệu của Thủy Nguyệt Lâu, khẽ cười lạnh, thầm nghĩ: “Ở kinh thành này cũng chẳng phải chỉ có một nhà hát của ngươi, người viết thoại bản cũng không chỉ có mình ngươi, hãy đợi đấy!

Sáng sớm hôm sau, Liễu Lâm Khê liền gọi lão quản gia đến, ghé vào tai ông ấy dặn dò vài câu. Nét mặt lão quản gia lộ ra vẻ khó xử, Liễu Lâm Khê lại bảo Tô Hằng đưa cho ông ấy ít ngân lượng, lão quản gia lúc này mới vui vẻ đáp ứng.

Ăn sáng xong, Tô Hằng hối thúc Liễu Lâm Khê hồi cung, có lẽ là lo lắng vị chủ nhân trong cung kia sẽ nhớ nhung.

Đêm qua Liễu lão gia còn mặt mày cau có, nhưng hiện tại sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Ông nhìn Liễu Lâm Khê rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng ấp a ấp úng mãi cũng không nói ra.

"Cha, cha có chuyện gì muốn nói với con không?" Liễu Lâm Khê hỏi.

"Khụ… Bây giờ con cũng đã tiến cung, con cũng có rồi..." Liễu lão gia ấp úng nói.

"Đúng vậy, đứa bé này là long thai, nếu không sinh thì Liễu gia sẽ phạm tội bị tru di cửu tộc, lần này không sinh cũng không được rồi." Liễu Lâm Khê nói.

"..." Lời của Liễu lão gia bị Liễu Lâm Khê chặn họng, mặt đỏ bừng bừng càng không nói nên lời.

"Có gì mà không tiện nói chứ?" Liễu phu nhân nhìn Tô Hằng một cái, Tô Hằng tự giác lui ra, lúc này Liễu phu nhân mới mở lời: "Cha con chỉ muốn hỏi con, người cũng đã vào cung, nhà cũng đã trở về, lễ cũng đã nhận xong. Bệ hạ định bao giờ thì sẽ cùng con cử hành đại hôn?"

"Đại hôn?" Liễu Lâm Khê sửng sốt.

Vấn đề này cậu thực sự không dám nghĩ tới.

Dù sao, ngay từ đầu Liễu Lâm Khê cũng không nghĩ đến chuyện đại hôn. Theo suy đoán của cậu, Lý Yển đã âm thầm đưa người vào cung, cũng không đề cập đến chuyện gì khác, tám phần là muốn cậu sinh con nối dõi. Danh phận gì đó dường như không hề quan tâm tới.

Hơn nữa, cậu là một nam nhân, vốn chẳng quan tâm mấy đến những chuyện này.

Huống chi, hiện tại cậu ở bên cạnh Lý Yển chỉ để bảo toàn mạng sống, sau này có cơ hội chẳng lẽ lại ở trong cung chịu khổ cả đời sao?

Biết đâu sau này Lý Yển có người mới, Liễu Lâm Khê còn có cơ hội xuất cung. Đến lúc đó tìm một nơi thanh tịnh, lấy ít tiền chia tay để an hưởng tuổi già, cũng rất tốt.

"Nam nhân Liễu gia chúng ta sinh con cho người khác đã là chuyện oan khuất trời đất rồi, không thể không có lấy một danh phận." Liễu lão gia mặt đầy uất ức nói: "Dù sao con cũng là Tật Phong tướng quân do Tiên đế đích thân phong, Bệ hạ không thể không nể mặt Tiên đế được chứ?"

Liễu Lâm Khê bật cười: "Tiên đế phong thì có ích gì, Bệ hạ còn là con ruột của Tiên đế, chúng ta so với Bệ hạ có gì đáng khoe khoang?"

"Ý con là, hắn không định chịu trách nhiệm?" Liễu lão gia nói.

"Con không phải đang được ăn ngon mặc đẹp sao?" Liễu Lâm Khê nói: "Con ở trong cung ăn sung mặc sướиɠ, sung sướиɠ biết bao, còn thoải mái hơn so với trước kia ở chiến trường phơi nắng dầm mưa, tắm trong biển máu, dễ chịu hơn nhiều."