"Ái mộ Liễu tướng quân?" Lý Yển không những không giận mà còn bật cười, hỏi: "Chỉ e rằng Liễu tướng quân còn chẳng biết ngươi là ai. Bảy năm trước, khi hắn đến Tây Bắc tòng quân, lúc đó ngươi mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi."
"Bệ hạ lúc đó cũng chỉ mới mười một tuổi mà thôi." Trình Viễn đáp.
Lý Yển: "..."
Quả nhiên, về khoản làm người khác nghẹn lời, Trình Viễn quả thực là hậu sinh khả úy mà.
"Liễu tướng quân hiện tại đã tiến cung, ngươi còn muốn thế nào?" Lý Yển lạnh lùng hỏi.
"Hôm qua Bệ hạ là lén lút đưa Liễu tướng quân đi, Liễu tướng quân có thực sự tự nguyện hay không, còn chưa thể biết được." Trình Viễn đáp.
Mặt Lý Yển tối sầm lại, lạnh lùng quát: "Trình Viễn, ngươi quá hỗn xược!"
"Trình Viễn không dám, chỉ là muốn nghe chính miệng Liễu tướng quân nói, mới có thể cam tâm." Trình Viễn quỳ rạp xuống đất, dập đầu trước Lý Yển.
Tô Hằng đứng ngoài cửa nơm nớp lo sợ, lo lắng vị chủ tử này không kiềm chế được cảm xúc mà đánh người. Với thân hình nhỏ bé của Trình Viễn, nếu Lý Yển thực sự ra tay, e rằng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
"Vậy ngươi cứ quỳ ở đây đi." Lý Yển nói xong liền không thèm để ý đến cậu ta nữa, đi thẳng vào nội điện bắt đầu xem tấu chương.
Tô Hằng đứng ở ngoài chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt. Nào ngờ tên Trình Viễn kia cũng là kẻ cứng đầu, một lời cũng không nói, cứ như vậy quỳ ở ngoài điện một tiếng đồng hồ, nhìn bộ dạng này hẳn là muốn quỳ đến khi Lý Yển chịu nhượng bộ mới thôi. Nhưng Tô Hằng vốn hiểu rõ tính khí của Lý Yển, hôm nay cơn giận này đã nổi lên, Lý Yển không trừng phạt Trình Viễn đã là nhân từ rồi, còn muốn hắn nhượng bộ, đây là điều tuyệt đối không thể.
Qua giờ ngọ, sắp đến lúc dùng bữa, nhưng cả hai người một trong một ngoài đều không có ý định cúi đầu. Trước tiên Tô Hằng đi khuyên nhủ Trình Viễn, nhưng lại bị Trình Viễn dùng lời lẽ sắc bén nói đến mức không nói nên lời. Sau đó, hắn ta lại chạy đi khuyên Lý Yển, kết quả đương nhiên là không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến hắn tức giận ném vỡ một chén trà mới và một nghiên mực quý.
Thấy Lý Yến tức giận đến mức không ăn cơm, lòng Tô Hằng càng thêm lo lắng. Hắn ta chỉ đành liều mạng, một lần nữa đến Tễ Nguyệt Cư.
Sáng sớm hôm nay, Liễu Lâm Khê nhàn rỗi, bèn sai tiểu thái giám chuẩn bị thức ăn cho cá, mồi câu, rồi ngồi trên đài câu cá trong Tễ Nguyệt Cư để câu cá suốt cả buổi trưa. Tay nghề của cậu không cao, ngồi đây cả buổi sáng thu hoạch cũng không được bao nhiêu. Sau khi ăn trưa, rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu lại bày biện tư thế câu cá.
Lúc Tô Hằng đến, cậu đang định thu cần, đáng tiếc bị Tô Hằng quấy rầy, con cá sắp cắn câu đã chạy mất.
"Tô công công, ngươi phải đền cho ta đó." Liễu Lâm Khê nói đùa.
"Tướng quân, hiện giờ có một việc cần ngài đưa ra chủ ý. Nếu giải quyết được, đừng nói là một con cá, cho dù là cả ngư yến, nô tài cũng sẽ chuẩn bị cho ngài." Tô Hằng mặt ủ mày chau nói.
Liễu Lâm Khê nghe vậy liền đứng dậy hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Hằng mặt đầy vẻ khổ sở, thêu dệt chuyện của Trình Viễn thêm mắm dặm muối kể cho Liễu Lâm Khê nghe.
Liễu Lâm Khê nghe vậy không khỏi nhíu mày. Chuyện xảy ra trước cửa Liễu phủ ngày hôm qua, e rằng trong lòng Lý Yển đã để lại khúc mắc. Nay Trình Viễn lại liên tục quấy nhiễu, lỡ như khiến hắn bực mình thì hậu quả khó mà lường trước được. Huống chi, cậu cũng không dám khẳng định nguyên chủ và Trình Viễn trong sạch, lỡ như đứa bé này...
Mũ xanh của thiên tử không thể đội bừa, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến họa diệt cả cửu tộc!
Không thể được, Liễu Lâm Khê nhất định phải ngăn cản Trình Viễn, bằng không sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị liên lụy.
"Tô công công, ngươi về trước đi, ta đã biết phải làm gì rồi." Liễu Lâm Khê nói.