Chương 3

"Đồ câm điếc, mày muốn chết à..." Tất Tử Khiên sững sờ, lời nói đến bên miệng liền dừng lại.

Hình như cậu ta chưa từng nhìn thấy mặt mũi của Sở Nghiêu, trong ký ức của cậu ta, Sở Nghiêu luôn cúi đầu, rụt vai, không hề có chút cảm giác tồn tại nào.

Còn Sở Nghiêu bây giờ lại mang một vẻ mặt không sợ hãi, thậm chí còn mang theo vẻ đe dọa và cảnh cáo nhìn mình.

Đe dọa cái gì? Chẳng lẽ muốn mình sợ hãi? Cảnh cáo mình không được làm hại Lục Tranh?!

"Phụt hahaha! Sở Nghiêu, mày muốn cứu Lục Tranh phải không?"

"Mày có phải là đồ ngu không, Lục Tranh đối xử với mày như vậy, khiến mày trở thành trò cười của toàn bộ tinh tế, bây giờ mày lại muốn cứu anh ta?"

Lục Tranh nhìn thấy vai Sở Nghiêu khẽ run lên, trong lòng anh thắt lại.

Đúng vậy, Tất Tử Khiên nói đúng, từ lúc đầu khi anh trực tiếp từ chối trở thành bạn đời hợp pháp của Sở Nghiêu trước toàn tinh tế.

Từ đêm tân hôn, anh phớt lờ Sở Nghiêu lấy hết can đảm níu kéo.

Từ khi anh lạnh nhạt, phớt lờ cậu.

Từ... Quá nhiều rồi.

Sở Nghiêu, đều là lỗi của anh, hóa ra nhìn thấy em thất vọng, đau lòng, bị bắt nạt thì cơn đau âm ỉ ở tim lại là thích.

Giá như anh biết sớm hơn thì tốt rồi.

Nhưng mà bây giờ... Xin lỗi Sở Nghiêu, đây là lần cuối cùng anh làm tổn thương em.

Sau này... Sẽ không còn sau này nữa.

Nghĩ như vậy, Lục Tranh dời tầm mắt, lạnh lùng nói: "Không cần cậu lo chuyện bao đồng, cút về đi, tôi chết rồi thì cậu có thể gả cho người khác." Lục Tranh chán ghét nhìn Sở Nghiêu.

Đi mau, anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Lúc này Lục Tranh lại có hơi cảm kích con rệp đang khống chế mình ở phía sau, khiến anh không đến mức ngã quỵ xuống đất.

Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Sở Nghiêu khiến mặt mũi Lục Tranh tối sầm.

Đôi môi đã chết lặng càng thêm trắng bệch.

Chỉ thấy Sở Nghiêu kiên định lắc đầu.

Lục Tranh dường như đã hiểu ra điều gì đó,

-- Sở Nghiêu của anh dường như ngoài việc che chắn trước mặt anh ra, thì chưa từng nghĩ đến điều gì khác.

Ví dụ như bản thân cậu phải làm sao?

Hay là làm sao để thoát thân.

"Kéo tên câm điếc này xuống cho tao, đừng lãng phí thời gian của tao nữa." Cứ tiếp tục như vậy, Lục Tranh sẽ tắt thở mất.

Cậu ta còn phải hưởng thụ thật tốt kɧoáı ©ảʍ nhìn vị chỉ huy oai phong lẫm liệt chết trong tay mình.

Nghe được ý tứ trong lời nói của Tất Tử Khiên, Lục Tranh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

May mà Sở Nghiêu không bị xếp vào phe của anh.

Nhị hoàng tử sẽ không làm hại em ấy...

"Sở Nghiêu, cậu cút đi cho tôi, không cần cậu thương hại, cậu là cái thá gì, cứu tôi?... Cậu xứng sao?"

Lời nói lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào tim Sở Nghiêu.

Tuy nhiên, Lục Tranh biết rằng anh không còn thời gian để chờ đợi nữa.

Trước khi chết anh nhất định phải nhìn thấy Sở Nghiêu rời đi mới có thể yên tâm.

"Kết hôn với cậu vốn dĩ là bất đắc dĩ."

Sở Nghiêu, không ai biết anh đã từng vô số lần vui mừng vì có thể kết hôn với em.

"Cậu chỉ là một thứ đồ chơi mà không ai muốn, nếu không phải vì ổn định cục diện, người như cậu tôi căn bản không thèm liếc mắt nhìn một cái."

Không phải, Sở Nghiêu của anh, bất kể lúc nào, chỉ cần có em ở đó, cho dù ở nơi hẻo lánh, anh cũng sẽ là người đầu tiên biết em đang ở đâu.

"Cút đi, mùi pheromone nhạt nhẽo của cậu khiến tôi thấy ghê tởm."

Không phải, đây là mùi hương thuộc về em, không liên quan đến phong nguyệt, không liên quan đến du͙© vọиɠ, anh luôn có thể lần theo nó để tìm thấy em.

Theo từng câu từng chữ chán ghét không hề che giấu của Lục Tranh, Sở Nghiêu từ mái tóc run rẩy dần dần phát triển thành toàn thân run rẩy.

Trong nháy mắt mất đi trọng lượng, nhẹ nhàng như thể sẽ bị gió thổi bay.

Tất cả những trận đánh đập trước kia so với lúc này, Lục Tranh cảm thấy bây giờ mới là lăng trì.

Tất cả những lời nói trái lương tâm giống như đao thép cạo xương, từng nhát từng nhát cạo trên xương, phát ra âm thanh chói tai.

Nhưng không thể dừng lại...

Những người xung quanh giống như đang xem kịch hay nhìn khuôn mặt gần như trong suốt của Sở Nghiêu, trên mặt đều là vẻ chế giễu.

Tuy nhiên, Tất Tử Khiên lại nheo mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lục Tranh.

Cậu ta giơ tay gọi người tiến lên, ghé sát tai người nọ nói gì đó.

Chỉ thấy người nọ sững sờ, trên mặt mang theo chút khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời dặn dò của Tất Tử Khiên,

Hắn ta sải bước tiến lên, nhân lúc Sở Nghiêu không để ý liền giơ cao bàn tay dày cộp, vung về phía Sở Nghiêu.