Chương 8: Thân cận
Ở hoa viên thấy được Tề Dư ngồi ở trong đình bên bàn đá hóng gió, trước mặt chất đầy sổ sách. Nàng một bên lật xem sổ sách, một bên gẩy bàn tính. Sở Mộ đi qua, Hồ Phách cùng Minh Châu hành lễ, liền sai các nàng lui ra, chính mình đi lên đình hóng gió, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, Tề Dư nhận thấy bên cạnh có bóng người xuất hiện, ngẩng đầu nhìn hắn. Sở Mộ chỉ vào bàn tính, khen: “Thủ pháp gảy bàn tính của Vương phi thật tinh vi, đến Hộ Bộ còn thua mấy phần, thật là hiếm có." Tề Dư ánh mắt u trầm nhìn Sở Mộ, tựa hồ đối với lời hắn khen cũng không tin tưởng. Sở Mộ cảm giác ngực đau nhói, không nhụt chí đem trong bao giấy tay đặt lên bàn, làm ra không chút để ý nói: “Trên đường trở về vừa lúc thấy bánh hoa quế ở Thất Bảo Trai mới ra lò, thập phần mới mẻ. Vương phi đừng vội lo công việc trong phủ, căng giãn vừa phải , nếu thân thể mệt mỏi, bổn vương sẽ đau lòng." Sở Mộ nói xong, thu lại toàn khϊếp sợ trong ánh mắt hoàn mỹ của Tề Dư, thuận tiện nở một nụ cười tuấn dật vô song, điên đảo chúng sinh với Tề Dư. Hắn đối với khuôn mặt mình rất có tự tin, trên đời này không có nữ nhân nào không để ý tới hẳn, chỉ có hắn có để ý hay không. Tề Dư hiện tại nhất định bị hắn tươi cười làm cho mê loạn. Hắn chờ đợi, chờ đến khi trong lòng nàng không chịu nổi muốn thoát ra, tự nhiên sẽ chủ động thân cận hắn. Nghĩ tới đây, Sở Mộ tâm tình rất tốt, ngay cả vài điểm ở Binh Bộ nhớ tới cũng làm người tức giận, lúc này đều không mảy may ảnh hưởng hắn. Mà bên kia, Tề Dư đem giấy dầu bao nóng hổi tới trước mặt, tú mi nhíu lại, Bánh hoa quế? Cải quỷ gì a? Nàng không muốn mở ra, thậm chí còn muốn từ bỏ, trực tiếp đẩy vào góc bàn, sau đồ tiếp tục gây bàn tính trước mặt. Sở Mộ ở thư phòng đợi trong chốc lát, gọi Hàn Phong tiến vào hỏi hai lần: “Vương phi chưa có phái người lại đây?” Theo lý mà nói, cho nàng tiểu lễ vật để nàng ái mộ một chút, về tình về lý nàng đều phải làm mặt gửi tạ. Lúc này vừa đúng thời gian bữa tối, nếu là nữ nhân thông minh, sao có thể bỏ qua cơ hội cùng hắn ăn bữa tối? Nữ nhân này chẳng lẽ là quá ngu ngốc, chỉ lo cao hứng, thực tế là không hiểu ý tứ của hắn? "Bẩm Vương gia, vẫn không có." Hàn Phong trả lời, lại lần nữa dập nát ảo tưởng của Sở Mộ. Sở Mộ:...... Cuốn sách trong tay cầm lên rồi lại hạ xuống, trong lòng Sở Mộ ngọn lửa chờ mong phành phạch phành phạch, như là muốn tắt. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là để Hàn Phong đi tới hỏi thăm một chút về Tề Dư, hôm nay ở trong phủ làm cái gì. Chỉ chốc lát sau, Hàn Phong quay lại, "Vương phi hôm nay không ra cửa, nhưng thật ra Bình Dương quận vương phi đã tới. Hai người ở nhĩ phòng nói chuyện trong chốc lát, Bình Dương quận vương phi liền đi. Sau lại Vương phi vẫn luôn ở cùng hồi sự ở đối trướng, thẳng đến lúc Vương gia trở về." Sở Mộ nhướng mày: "Bình Dương quận vương phi có tới? Trong phủ nàng ta gần đây có chuyện?” "Cũng xem như là có. Thuộc hạ mấy ngày trước nghe nói, Bình Dương quận vương cùng bằng hữu xa hoa đánh cược, thua không ít bạc và đất, nói vậy Bình Dương quận vương phi hiện tại cũng biết việc này." Hàn Phong thật là một tùy tùng tận chức tận trách, hộ vệ tốt, ở bên bảo vệ Vương gia đồng thời, còn muốn làm tốt công tác mật thám, "Bài bạc? Tiết Ngọc Chương thật đúng là hồ không thượng tường bùn lầy, ăn uống, phiêu kĩ (*), cờ bạc, hắn sẽ không nhận." Thông qua việc ngày hôm qua thê muội mời hắn vào Quốc công phủ, Sở Mộ hiện tại đối với thê muội có chút ấn tượng, không nghĩ tới lại bị đem gả cho một nam nhân như vậy. (*) phiêu - (động từ) chơi gái "Vương gia ngài đã quên. Vị quận vương này dính quá nhiều thị phi : Chừng một năm trước, cùng Thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ vì một hoa khôi mà tranh giành tình cảm, náo loạn làm dư luận xôn xao. Nói đến cũng kỳ quái, một năm trước Bình Dương quận vương quả thực ham nữ sắc, phầm là công tử tụ hội, hẳn bên người không thể thiếu oanh oanh yến yến, nhưng gần đây hắn ăn chơi lêu lổng, cũng chỉ đơn thuần ăn cơm, uống chút rượu, lại đánh cược tiền, nữ sắc hạng nhất lại là không động." "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Sở Mộ đánh giá. Chẳng lẽ Tề Dư là bởi vì chuyện của Tề Ninh cho nên mới rầu rĩ không vui, đối với chuyện tốt của hắn làm như không thấy? Sở Mộ cảm thấy chính mình tìm được bước đi tốt, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Buông cuốn sách trong tay xuống, Sở Mộ lập tức ra khỏi thư phòng, hướng thẳng đến chủ viện. Nếu núi không tới, thì hắn lên núi. Ai bảo hắn hiện tại thân bất do kỷ, cả đầu chỉ nghĩ đến là Tề Dư. Tề Dư từ trước đến nay đều là một người ăn cơm tối, cho nên món ăn thập phần đơn giản. Hôm nay cũng không ngoại lệ, đường phấn bánh trôi, thanh xào mộc nhĩ bách hợp, cộng thêm một chén mì gà lạnh. Nhưng mà điều nàng không nghĩ tới chính là mình mới vừa ngồi xuống cầm lấy chiếc đữa, Sở Mộ đã hấp tấp đuổi tới đây, không chút khách khí ở ngồi xuống đối diện nàng, tự nhiên mà bảo Hổ Phách lấy cho hắn một bộ chén đũa khác. Sở Mộ nâng chén mì gà lạnh lên, vừa ăn vừa hỏi Tề Dư: “Bánh hoa quế ăn ngon không?” Không nghe được Tề Dư trả lời, hắn cảm thấy chính mình hôm nay như rơi vào trong bánh hoa quế mê chướng ra không được. Tề Dư ngần người, lạnh nhạt gật đầu: "Ăn ngon." Sở Mộ quấy mì, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Dư khuôn mặt ngoan ngoãn, cõi lòng đầy chờ mong: "Ngươi không có gì muốn nói với ta?" Ít nhất nên hỏi một chút hắn vì cái gì đột nhiên nhớ tới mua cho nàng bánh hoa quế. Tề Dư đầu tiên là khó hiểu, sau đó mới phản ứng lại, trịnh trọng đối Sở Mộ nói câu: "Ða tạ Vương gia." Sở Mộ:...... Ánh mắt thẳng chăm chăm tiếp tục chăm chú nhìn mặt Tề Dư. Sau đó đâu? Không có? Xác thật không có! Sở Mộ cảm thấy chính mình đối Tề Dư phán đoán một chút không sai, chính là một đầu gỗ mục, ngốc nghếch làm người ta giận sôi. Tề Dư nói đa tạ xong, liền không hề nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Ngón tay ngọc nhỏ dài cầm đôi đũa bạch ngọc, từng chút từng chút đem mì sợi đưa vào trong miệng anh đào nhỏ, Sở Mộ không biết, nữ nhân ăn cái gì có thể văn nhã như vậy, đẹp như vậy. Sở Mộ xưa nay không kén ăn, có gì ăn nấy, Nhưng hôm nay cảm thấy trong chén mì gà lạnh ăn không ngon, giống như nhai sáp. Thậm chí hắn cảm thấy trong chén mình không ngon bằng trong chén Tề Dư, đũa của mình không có vị bằng đữa trên tay nàng, ma xui quỷ khiến nói một câu: “Này cho ta ăn một miếng trong chén nàng đi." Tề Dư cho rằng chính mình nghe lầm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mộ, mặt đầy nghi hoặc. Sở Mộ nói xong câu đó cũng cảm thấy không ổn, nhưng lời đã nói thì không thu lại được. Nếu không thể thu hồi, thì dứt khoát sai tiếp, mặt dày lặp lại lần nữa: “Không có ý gì khác, chỉnh là cảm thấy trong chén nàng ăn ngon hơn." Tề Dư rũ mắt nhìn qua chén mình, sau đó so sánh với trong chén Sở Mộ. Ý thức được này có thể là Sở Mộ muốn bới lông tìm vết, một bên bảo Hổ Phách: "Đi đổi cho Vương gia một chén khác." Hổ Phách nghe lệnh đang muốn đi xuống, bị Sở Mộ ngăn cản, xua xua tay với nha hoàn hầu hạ trong nhà ăn, làm các nàng tất cả đều đi ra ngoài. Hắn một mình cùng Tề Dư ở lại, Sở Mộ trong ánh mắt Tề Dư đầy nghi hoặc, chú ý. Hắn thay vì ngồi đối diện liền đổi thành ngồi bên cạnh nàng, nghiêm trang chỉ chỉ chén của Tề Dư, lại chỉ chỉ chính mình, ý tứ quá rõ ràng. Tề Dư vẫn là lần đầu tiên nghe loại yêu cầu này, dùng chiếc đũa gắp chút mì gà, do dự mà muốn hay không đưa đến miệng Sở Mộ. Ai ngờ nàng tay mới hơi động, đã bị nâng lên, chiếc đũa liền đưa đến trước mặt người nào đó, người nào đó đem mì đưa vào trong miệng, say mê nhấm nháp. “Quả nhiên, trong chén Vương phi ăn ngon hơn." Tề Dư:...... (Editor: Trời má!! Liêm sỉ anh ơi... :v ) Sở Mộ được như ước nguyện, một bữa cơm ăn rất vui vẻ. Tề Dư thật là tiểu thư khuê các, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, mỗi động tác đều giống như chịu quá tiêu chuẩn huấn luyện. Bất quá, làm Sở Mộ cảm thấy kỳ quái chính là, nàng là người thích bánh hoa quế vậy mà không có đưa đũa đến đồ ngọt duy nhất trên bàn. “Nghe nói hôm nay Bình Dương quận vương phi tới phủ, tỷ muội hai người nói chuyện riêng tư gì?” Sở Mộ sau khi ăn xong cầm một ly trà vừa sai tỳ nữ thu lại chén đũa Tề Dư hỏi. Tựa như phu thê bình thường nhàn thoại việc nhà, " Thần thϊếp cùng muội muội đã lâu không gặp nhau, có chút nhớ muội ấy, biết được mấy ngày gần đây muội ấy ở lại Quốc công phủ, liền gọi nàng lại đây cùng ta trò chuyện." Tề Dư trả lời đúng sự thật. Sở Mộ buông nắp trà: "Ừm, trong nhà muội ấy gặp phải điều gì khó xử, có cần hay không bổn vương hỗ trợ." Tề Dư đôi mắt xinh đẹp nghi hoặc nhìn chằm chằm Sở Mộ một hồi lâu, rồi sau đó mới cười nói một câu: "Vương gia hôm nay tựa hồ đối muội muội thϊếp rất là quan tâm.” "Hả?" Sở Mộ sửng sốt: "Ta quan tâm...... Cũng thực bình thường. Vương phi rất thân với muội muội không phải sao?" Tề Dư cười như không cười liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, trong mắt tựa hồ thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại chỉ hợp thành một câu: "Đa tạ Vương gia quan tâm, muội muội trong phủ còn thái bình, không cần Vương gia hỗ trợ." Cái này là ngay lập tức cự tuyệt. Sở Mộ cảm thấy chính mình khó có được thiện tâm, nguyện ý vì một nữ nhân mà đi quản hậu trạch nhà người khác, ai ngờ nhân gia còn không cảm kích. Phải biết rằng, nếu lấy thân phận của hắn ra mặt đi báo cho Tiết ngọc chương một phen, có thể so hai tỷ muội các nàng ở sau lưng trộm khóc lóc kể lể hữu dụng gấp trăm lần. Lại có người chính là không thông suốt, bỏ lỡ cơ hội này. Không sao. Không cho nàng suy nghĩ cẩn thận, hắn cứng rắn ngược lại có vẻ trợ giúp muốn bao nhiêu cũng được. Hai người ở trong nhà ăn ăn cơm, uống trà, kế tiếp chính là trở về phòng. Sở Mộ theo sát phía sau Tề Dư, thuận thế cùng nàng trở về phòng ngồi, nếu như vậy mà ngủ lại, tuy rằng phát triển có chút nhanh, nhưng hắn cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Đi một đường, hai chữ “ngủ lại" trước sau xoay quanh trong đầu Sở Mộ. Nhìn bóng dáng Tề Dư thướt tha, trong đầu thậm chí bắt đầu miên man bất định, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, thật muốn thân mật. Ai ngờ tới cửa phòng, Tề Dư đột nhiên dừng lại, xoay người, nếu không phải Sở Mộ là người biết võ, đúng lúc nàng ngừng bước chân, thiếu chút nữa liền đυ.ng phải. “Vương gia còn muốn đưa ta đến nơi nào?” Tề Dư hỏi, Sử Mộ ấn đường nhíu lại: "Đưa nàng?” Tề Dư nhoẻn miệng cười, đẹp không sao tả xiết: “Đúng vậy. Chẳng lẽ Vương gia một đường đi tới, thế nhưng không phải đưa ta trở về?" "Không hẳn là vậy.” Sở Mộ đáp lại, không hề có vẻ xấu hổ. Tề Dư gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: “Vương gia là còn muốn theo ta vào phòng?” Đúng vậy! Cuối cùng cũng thông! Sở Mộ ho khan một tiếng, khó nén kích động: "Nhưng, có thể chứ?" "Đương nhiên không thể." Thanh âm Tề Dư ôn nhu trêu chọc, tim Sở Mộ kích động, sau đó môi phản ứng lại, Tề Dư nói là —— không thể? "Vì sao?” Sở Mộ nhíu mày chất vấn. Tề Dư trên mặt tươi cười so với hoa ba tháng xuân còn muốn tươi đẹp hơn: "Bởi vì Vương gia đã từng đã cảnh cáo thϊếp, đời này kiếp này đều đừng vọng tưởng......" Vọng tưởng cái gì, không cần nói cũng biết. Nghe qua Tề Dư nhắc nhở, ngược lại Sở Mộ thật sự nhớ lại. Hắn giống như thật sự nói qua, bảo Tề Dư đời này kiếp này đều đừng vọng tưởng hắn sẽ tiến vào phòng nàng. Lúc ấy là khi hai người mới vừa thành thân, hắn cùng sư muội vừa mới gặp lại, một lòng tất cả đều hướng vào sư muội, nào có rảnh lo lắng Tề Dư. Nhưng khi đó Tề Dư mỗi ngày, buổi tối đều ở cửa chờ hắn, vẫn luôn chờ đến lúc hắn trở về mới thôi. Đó là khi đó, Sở Mộ bị nàng làm cho nóng nảy, buột miệng thốt ra câu nói kia. Ai có thể nghĩ đến Thiên Đạo luân hồi, giờ này khắc này ngăn trở hắn chính là những lời này. (Editor: Nghiệp quật nát ảo tưởng nha :Wvvv] “Kia, cái đó......" Sở Mộ ý đồ giở trò lật lọng, nhưng mà đối phương cũng không để ý đến hắn, ngay trước mặt hắn gắt gao đóng cửa phòng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương