Chương 30: Tự nhốt bản thân

Edit: Lan Anh

Sở Mộ như muốn sụp đổ, giữ chặt cột nhà lò dược, cưỡng chế một miệng máu hỏi:

"Thế nào là. . . hoàn toàn trái ngược lại?"

Lâm Khâm cũng là sốt ruột, nhìn người trước mặt cần giúp đỡ này tự cho là thông minh, sau khi vung tay cho bọn Hàn Phong đi xa một chút, mới nói với Sở Mộ:

"Vương gia trúng cổ độc đã một đoạn thời gian, nhưng cổ này là vật rất huyền bí, lúc trước không tiếp xúc đến máu thật, ít nhiều là sẽ khiến ngài kiềm chế, bây giờ ngài đem máu của Vương phi . . Ách, này máu của Vương phi sao?"

Sở Mộ suy yếu gật gật đầu, Lâm Khâm thở dài:

"Thuộc hạ vốn dĩ đã nghĩ ra đối sách tốt, đó là lợi dụng khả năng cổ trong thân thể ngài còn chưa có định tính, dùng dược vật để lừa gạt cổ kia, khiến nó tự nhiên tiêu trừ như vậy, nhưng hiện tại ngài đã ăn đỉa có chứa máu của Vương phi, chẳng khác nào giúp cổ trong cơ thể ngài xác định chính xác phương hướng, khiến nó trực tiếp định chết tính, lại nghĩ dùng dược vật thay đổi, cơ hồ lại không có khả năng."

Sở Mộ nhìn Lâm Khâm thật lâu không nói, trong lúc nhất thời trong cơ thể đều bùng nổ các loại cảm xúc, phẫn nộ kèm theo chút ủy khuất, nghi hoặc với chút sợ hãi, trong lòng phát lạnh, trên mặt sinh nhưng không luyến, suy yếu hỏi:

"Ta hiện tại nôn ra còn có kịp không?"

Lâm Khâm tiếc nuối lắc đầu: "Máu đã vào bụng tức dung nhập vào mạch máu."

". . ." Sở Mộ làm chính mình tỉnh táo lại, lại hỏi: "Kia cuối cùng sẽ thế nào?"

"Sẽ làm Vương gia hoàn toàn triệt để, cam tâm tình nguyện yêu mến Vương phi, vì nàng buồn vì nàng khóc, vì nàng sống vì nàng chết, vì vui buồn yêu giận của nàng mà vui buồn yêu giận, hoàn toàn đánh mất bản thân." Lâm Khâm nói.

Sở Mộ hai mắt đã hiện ra không linh trạng, nghe vậy nhắm lại hai mắt, quật cường nói:

"Nếu là ta thì không phải đâu? Ta có thể không thấy nàng, ta có thể gϊếŧ nàng! Không thấy. . . Gϊếŧ. . . Không thấy. . . Gϊếŧ. . ."

Sở Mộ trong miệng nhắc tới vài cái chữ này, nhưng nhắc tới nhắc lui, đột nhiên cảm giác trái tim đặc biệt không thoải mái co rút lại, Sở Mộ buông tay đang giữ cột dược lư ra, che lấy trái tim dường như bị cái gì đó càng bóp càng chặt, sống lưng hắn đau đến mồ hôi lạnh đều túa ra.

Lâm Khâm đồng cảm ngồi xổm xuống, đối diện với Sở Mộ, nói:

"Ai, xem đi. Chỉ là suy nghĩ rồi nói đã khó chịu như vậy, nếu thật gϊếŧ nàng, vương gia ngài sống cũng không nổi."

Sở Mộ nỗ lực há mồm hít lấy không khí tươi mới, không thèm nghĩ đến việc gϊếŧ Tề Dư nữa, cảm giác muốn nổ mạnh của trái tim mới dần dần biến mất.

Thở phì phò hỏi: "Kia làm sao bây giờ? Bổn vương sau này chẳng lẽ đều phải dựa vào nàng sắp xếp?"

"Trước mắt xem ra, tựa hồ chỉ có thể như vậy." Lâm Khâm trả lời.

Sở Mộ nhắm lại hai mắt, tuyệt vọng tự nhiên sinh ra.

*******************

Mùng sáu là ngày con gái lớn thứ hai của phủ An quốc công An Thải Chi đính hôn, mùng ba hôm nay, Tề Dư đã trở về Tề quốc công phủ một chuyến.

Tề Ninh từ lúc sau khi chuyển đồ cưới từ phủ Bình Dương quận vương, liền liên tục ở trong phủ Tề quốc công, Tiết Ngọc Chương đến mời nàng trở về phủ, khuyên can mãi, Tề Ninh chính là không quay về.

Nàng không quay về, Tiết Ngọc Chương chính là cũng không về, nhưng Tề Ninh lại không cho hắn ở trong viện tử của mình, kiên trì muốn hòa ly, Tiết Ngọc Chương cắn chết không rời, chỉ cần không hòa ly, Tiết Ngọc Chương kia vẫn là cô gia của Quốc công phủ, An thị không có biện pháp chỉ có thể sắp xếp cho Tiết Ngọc Chương ở một gian phòng khách, cứ như vậy, Tiết Ngọc Chương cũng coi như là đang ở trọ ở phủ Tề quốc công.

Ban ngày trong phủ có việc, Tiết Ngọc Chương liền ra cửa làm việc, thời điểm không có việc gì, liền ngoan ngoãn ở trong viện chờ Tề Ninh.

Lúc Tề Dư đến, liền trông thấy Tiết Ngọc Chương đang ngồi xổm ở trước vườn hoa, nhìn chằm chằm một gốc hoa lan đến ngẩn người, đường mòn trước vườn hoa đường cần qua khi hướng đến phòngTề Ninh, Tiết Ngọc Chương nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt lạnh như băng từ trên cao xuống của Tề Dư, Tiết Ngọc Chương sợ tới mức quát to một tiếng, dưới chân không đứng vững, đột nhiên ngồi xuống một bên, gã sai vặt thấy thế, bước lên phía trước để đỡ.

Tiết Ngọc Chương được gã sai vặt đỡ đứng dậy, mới chột dạ sợ hãi hô một tiếng với Tề Dư:

“Trưởng, trưởng tỷ ạ."

Tâm tình của Tề Dư không tốt, sau khi lạnh lùng liếc nhìn hắn, liền lập tức hướng phía trước, phản ứng để là không quan tâm đến hắn. Thẳng đến sau khi Tề Dư bước qua bên người, Tiết Ngọc Chương mới dám thở ra một hơi, nâng lên ống tay áo xoa xoa trán mồ hôi lạnh.

Từ lúc suýt chút nữa bị Tề Dư bắt từ thân, Tiết Ngọc Chương liền mắc phải chứng sợ hãi Tề Dư, có vài lần trong mộng đều mơ thấy Tề Dư cầm đao lạnh như băng đuổi theo hắn, có thể thấy được ảnh hưởng có bao sâu sắc.

Tề Dư ở hậu viện tìm được Tề Ninh đang chăm sóc hoa cỏ, trên bàn đá đặt một gốc lan dường như có chút héo rũ, Tề Ninh đamg cố gắng di chuyển cành hoa lan này vào bồn, trông thấy Tề Dư, trước mắt Tề Ninh sáng ngời.

"Tỷ, ngươi thế nào lâu như vậy không đến xem ta nha?"

Tề Ninh lôi kéo Tề Dư đến bên bàn đá ngồi xuống, vội vàng sai nha hoàn mang trà lên, vẫn là dâng lên loại kiều trà mà Tề Dư thích nhất.

"Trong nhà đã thường có một cô nãi nãi, ta như vậy lại thường xuyên trở về, có người lại nên muốn lấy ta làm ví dụ về giáo dưỡng của con gái Tề gia." Tề Dư uống một ngụm trà nóng, cùng muội muội gặp mặt nói chuyện, tâm tình mới hơi chút thoải mái.

Tề Ninh đương nhiên biết Tề Dư trong lời nói "Có người" chỉ là ai, thở dài: "Ai, nàng nha. Ở trước mặt cha ra vẻ rộng lượng, kì thực nào có độ lượng giống như vậy, muội ở trong viện tử, nàng chính là coi ở trong phủ dường như không có người như muội, cái gì phân chia theo thường lệ đều không cho muội, chi phí ăn mặc, loại nào không phải là do muội chính mình bỏ ra? Còn Tiết Ngọc Chương kia, nàng đều chiếu cố so với muội chu đáo hơn."

Tề Dư tự nhiên sẽ không cùng Tề Ninh ở trong hậu viện nói về việc sắp xếp không phải của An thị, uống trà hỏi câu khác:

"Tiết Ngọc Chương có hay không đối với muội nói cái gì?"

Tề Ninh không hiểu: "Tỷ tỷ chỉ phương diện kia?"

"Muội cùng hắn trong phủ ầm ĩ." Tề Dư nói.

Tề Ninh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không nói cái gì. Muội đều hiếm khi được nói chuyện với hắn, hắn nói với muội, cũng chính là nói qua nói lại vài câu kia, cái gì là muội sai rồi, sau này lại không dám, thiết, ai tin hắn. Tỷ tỷ lần đó là đem Quận vương phủ của hắn ầm ĩ lật trời, kia cũng là vì muội mà tức giận, thay muội đỡ lưng, muội chẳng lẽ còn có thể nghe hắn nói cái gì đến oán trách tỷ tỷ sao? Hắn đó giờ ở chỗ này chờ năm ba năm, muội cũng sẽ không thể lại để ý hắn! Ai tới khuyên, đều không được! Tỷ tỷ cũng đừng khuyên!"

Tề Dư có chút ngoài ý muốn với tất cả mọi hành vi mà Tiết Ngọc Chương đối với thế mà miệng nàng kín như bình, không có cùng Tề Dư nói đến việc ngày đó muốn phế đi hắn để tranh thủ sự đồng cảm của Tề Ninh.

Cười mỉm: "Muội đó là cầu tỷ khuyên muội, tỷ đều lười khuyên một tiếng."

"Dù sao cũng không gặp cho đến ngày mùng sáu, cho muội đưa chút quần áo mới trang sức lại đây thôi."

Sau khi Tề Dư nói xong, liền sai nha hoàn đem những thứ mà nàng mang đến cầm tới cho Tề Ninh xem, Tề Ninh nhìn bốn bộ ấn bộ quần áo hoa lệ làm theo yêu cầu dựa trên số đo cơ thể nàng, còn phối kèm bốn bộ trang sức kiểu dáng khác nhau, nhưng lại không dậy nổi hào hứng.

"Chuyện này của muội ầm ĩ lớn như vậy, nếu không mùng sáu muội không đi cũng được, đi cũng chỉ làm trò cười, nếu có người hỏi muội, tỷ tỷ thay muội nói hai câu là được."

Tề Dư cầm lấy một cây trâm cài cắm lên búi tóc Tề Ninh, hỏi: "Vậy muội ở quốc công phủ đợi vài ba năm năm, thì liền là ba năm năm chở không tiếp khách sao? Nếu như muội thật cùng Tiết Ngọc Chương hòa ly, vậy muội đời này đều không ra khỏi cửa sao?" Nói xong, lại còn sai nha hoàn đem bộ y phục thứ nhất bày ra, để Tề Ninh đứng lên khoa tay múa chân.

"Càng là loại thời điểm này, càng là không thể ở trước mặt người khác yếu thế, bọn muội tranh cãi ầm ĩ cũng tốt, hòa ly cũng thế, chuyện muội là con gái của Quốc công phủ, ai đều không thể phủ nhận. Giờ phút này, nên nét mặt toả sáng, nên tùy ý bay lên, để những người kia muốn nhìn ngươi chê cười, người chờ nhìn ngươi chưa gượng dậy nổi đều thất vọng."

Tề Ninh một bên sai nha hoàn ở trên người nàng khoa tay múa chân xiêm y, một bên nghe tỷ tỷ nói chuyện, ngẫm lại cũng quả thật là đạo lý này, liền nghĩ chính nàng trong lòng cảm thấy mất hứng, không vui, còn đặc biệt dọa người, cũng không thể làm cho người ta nhìn ra, trên đời này trừ người thân cận nhất ra, nhưng không có nhiều người gặp ngươi sẽ đồng cảm với ngươi.

Không thể để tâm đến những người đó, không thể để những người đó nhìn lại chê cười!

"Ta đã biết. Ta đi." Tề Ninh nói.

Tề Dư vui mừng cười: "Trang điểm xinh đẹp một chút, thoải mái lên, buổi sáng mùng sáu ta sai xe ngựa tới đón ngươi."

Sau khi hai tỷ muội định trước như vậy, Tề Ninh liền sai nha hoàn đem y phục và trang sức Tề Dư đưa tới cầm trở về phòng, nghiên cứu cách phối hợp và mặc thử.

Tề Dư từ trong viện đi ra, lúc trước còn Tiết Ngọc Chương ở đó lúc này không thấy, ma ma hầu hạ bên người Tề Ninh đưa Tề Dư đi ra, Tề Dư thuận tiện hỏi:

"Tiết Ngọc Chương gần đây đang làm cái gì?"

Ma ma thành thật trả lời: "Hồi Vương phi, Quận vương đại đa số thời gian đều ở trong phủ, hoặc ở trong phòng khách của hắn, hoặc ở ngoài viện tử của nhị tiểu thư, có đôi khi cũng ra cửa."

"Ra cửa xã giao?" Tề Dư hỏi.

"Nhìn không quá giống. Quận vương mỗi lần lúc trở về, trên người lòng bàn chân đều dính thật nhiều bùn đất, vì thế người gác cổng còn tới oán giận vài lần." Ma ma nói.

"Bùn đất?" Tề Dư không hiểu: "Hắn làm gì đi?"

Ma ma lắc đầu: "Này lão nô cũng không biết."

Sau khi Tề Dư đi ra khỏi viện tử của Tề Ninh, lại hướng đến viện tử của lão phu nhân Tần thị, đưa cho Tần thị vài thứ, lại bồi lão nhân gia nói chuyện một lát, Tần thị lưu nàng dùng xong bữa trưa sau mới để nàng trở về Vương phủ.

Trở lại Vương phủ, vừa xuống xe ngựa, liền trông thấy Hàn Phong vội vội vàng vàng từ bậc thềm trước cửa ra nghênh đón, hành lễ với Tề Dư:

"Tham kiến vương phi."

Hàn Phong là người hầu thân cận của Sở Mộ, sẽ không dễ dàng rời khỏi bên người Sở Mộ, tự nhiên cũng rất ít chủ động đi tìm Tề Dư.

Tề Dư từ trên xe ngựa xuống dưới đứng ổn định sau đó liền hỏi: "Như thế nào?"

Hàn Phong tựa hồ có ẩn tình, mời Tề Dư đến một bên của sư tử bằng đá, sau khi tránh đi tai mắt, mới đối với Tề Dư chắp tay hành lễ lại lần nữa, xin giúp đỡ nói:

"Thuộc hạ cả gan cầu Vương phi đi xem Vương gia. Vương gia đã đem chính mình nhốt hai ngày ở trong thư phòng, không để ý triều chính, không ăn không uống, tiếp tục như vậy có thể thế nào được."

Sở Mộ ngày thường làm cái gì Tề Dư cũng không rõ ràng, cho nên hai ngày này hắn ở trong phủ hay là đi ra ngoài, Tề Dư cũng không biết, nhưng lại không để ý triều chính, không ăn không uống hai ngày?

"Xảy ra chuyện gì?" Tề Dư hỏi, trong lòng đoán rằng, chẳng lẽ là bởi vì Cố Như Ti rời khỏi?

Nhưng cũng không đúng, hai ngày trước Sở Mộ còn có tâm tư nửa đêm lẻn vào trong phòng nàng trả thù, buổi sáng lại còn ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, không giống như là bộ dáng có bao nhiêu thương tâm.

Hàn Phong tựa hồ không biết nói như thế nào, chỉ lại thỉnh cầu lần nữa:

"Thuộc hạ không rõ lắm, nhưng mời Vương phi đi xem Vương gia."

Tề Dư nhìn chằm chằm Hàn Phong, hừ lạnh cười: "Ngươi không nói thì thôi đi, không cần nói dối? Ta cũng không phải đại phu, đi nhìn hắn lại có thể như thế nào? Mời Lâm tiên sinh vào phủ đi."

Nói xong lời này, Tề Dư liền rõ ràng rời khỏi, Hàn Phong biết Vương phi xưa nay cùng Vương gia bất hòa, lúc này không hiểu ra sao cả để Vương phi đi xem Vương gia, quả thật có chút đường đột, có thể tình hình hiện tại của Vương gia thật sự không tốt.

Ngày ấy Vương gia biết được chính mình uống sai dược, rất có khả năng tương lai đều giải không được, cả người tinh thần trực tiếp sa sút, đem chính mình nhốt tại thư phòng, cường thế đối kháng trong cơ thể cổ, bất quá hai ngày liền vẻ mặt tiều tụy, hơn nữa không ăn không uống, sắc mặt càng không tốt.

Hàn Phong sau khi thương lượng qua với Kỷ Thư, mới không để ý đến phản đối của Vương gia, vụиɠ ŧяộʍ đến mời Vương phi đi thăm hắn, Lâm Khâm nói bây giờ Vương phi chính là dược của Vương gia, chỉ cần Vương gia nhìn thấy Vương phi, hết thảy đều có thể là thuốc trừ bệnh.