Chương 24: Cô nương hát rong

Sở Mộ nghe quen người hát xướng lúc trước, liền đối với tiểu nhị đưa trà, hỏi:

"Vị cô nương trước kia hát rất tốt, thế nào mà lại thay đổi người?"

Tiểu nhị này không biết thân phận của Sở Mộ, nhưng thấy hắn mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, diện mạo hiên ngang, không dám giấu diếm, thở dài nói:

"Vị này khách quan này có điều không biết, cô nương hát lúc trước nhảy sông, lúc sinh thời, nàng hát rất hay, chúng ta chỉ có thể đi mời người hát khác, khách quan nếu ngài không chê, có thể yêu cầu hai cô nương này, hát cũng rất tốt a."

Nói xong, tiểu nhị liền đưa cho Sở Mộ xem một tập sách. Trong lúc xem, Lâm Khâm, Hàn Phong cùng Kỷ Thư từ ngoài cửa tiến vào, trông thấy Sở Mộ ngồi ở chỗ này, liền đi lại, Sở Mộ cho bọn họ đều tự động ngồi xuống, vẫn không quên hỏi tiểu nhị:

"Ngươi nói, nàng đang sống êm đẹp thế nào mà lại nhảy sông?"

Hàn Phong ngồi xuống sau tự giác rót trà, lại không hiểu hỏi: "Ai nhảy sông?"

Sở Mộ chỉ chỉ người trên Bình đàn, Hàn Phong không ngừng hồi bồi, Sở Mộ là thi thoảng đến Vọng Giang lâu, cư nhiên có thể nhìn ra được người trên đài thay đổi.

Tiểu nhị chờ Sở Mộ chọn kịch, đưa mắt nhìn nhìn, sau ghé sát vào gần chỗ Sở Mộ bọn họ nói: "Tiểu nhân nói khách quan nghe, khách quan đừng nói cho người khác biết. Nghe nói là do bị người quyền quý khi dễ, nhất thời trong lòng luẩn quẩn, nghĩ không thông."

Sở Mộ nghe vậy, khép lại tập sách kịch "Ba" một tiếng, nhíu mày hỏi: "Người quyền quý nào? Lệnh pháp còn ở đó, ai lại dám làm càn như thế?"

Tiểu nhị khoát tay, âm thanh đè thấp xuống, khuyên bảo: "Khách quan nói nhỏ chút, cũng đừng hỏi nhiều, đỡ phải mang họa vào thân. Vị kia cũng không phải là thường dân tầm thường, chúng ta có thể trêu chọc, lại nói người làm quan cùng không thể trêu vào."

Tiểu nhị nói như vậy, Sở Mộ càng tò mò hơn, Kỷ Thư vỗ bả vai tiểu nhị, cười nói:

"Ngươi nói lại nói đến cùng là ai, chúng ta đây suy nghĩ lại càng thêm suy nghĩ."

Tiểu nhị gương tay che bốn người vào giữa bàn mà tụm lại, xác định xung quanh không ai có thể nghe thấy, chỉ có bốn người họ, mới nói ra:

"Đương kim Nhϊếp chính vương gia, Sở Mộ."

". . ."

Trong nháy mắt, thời gian phảng phất đứng yên.

Tiểu nhị thấy qua vẻ mặt của bọn họ, sợ là bọn họ đã bị dọa đi:

"Có đủ lai lịch ấy? Đây chính là người ngay cả Phật cũng không dám động đến. Ta nghe nói các bá quan văn võ đứng đầu Đại Sở cùng hoàng thượng đều nghe lời vị này. Ta nói cái cô nương kia cũng chỉ là trong lòng suy nghĩ lộn xộn, bị đại nhân vật lớn nhìn trúng, còn có thể không theo? Phần mộ tổ tiên vừa mới nhẹ khói, đã nhanh chóng phải dọn dẹp một chút tiến đến vương phủ làm thϊếp thân mới đúng lẽ a, đây lại còn nhảy sông… Bây giờ, hài cốt lạnh thấu, lão phụ thân thương tâm muốn chết, cũng không biết phải làm như thế nào."

Tiểu nhị vừa nói vừa phát biểu quan điểm của chính mình, còn thể hiện ra cái bộ dạng đáng tiếc cho cái vị cô nương nhảy sông kia, miệng khẽ "chậc chậc" một tiếng, khách quan khi nãy còn vẻ mặt ôn hòa, ấy vậy mà đột nhiên liền tối sầm, cúi xuống dưới.

Hàn Phong cũng thấy sắc mặt bọn họ không tốt lắm, bèn hỏi: "Không phải, các ngươi làm sao mà biết là. . . Là. . . Nhϊếp chính vương Sở Mộ? Bàn tán, dị nghị vương phủ, là muốn bị mất đầu?"

"Cô nương này là bị hạ nhân của Nhϊếp chính vương phủ mang đi a. Này không thể sai." Tiểu nhị đem lời nói không nên, tất cả toàn bộ nói ra, lại thấy Sở Mộ vẫn đang xem tập sách kịch, bèn tiến lại gần hỏi:

"Vị quan khách này, ngài đến cùng là muốn loại kịch nào? Chọn không được sao?"

Sở Mộ gấp tập sách kịch lại, hướng người tiểu nhị mà vung lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Cút!"

Tiểu nhị kia liền phát hoảng, tự nhiên quan khách tức giận, cũng không dám đứng lại đó lâu, nhặt quyển sách kịch lên, hớt ha hớt hải chạy nhanh, còn quay đầu lại khiến quan khách hắn chọc khi nãy lại sinh khí, bất quá hắn chỉ muốn lấy tiền công thôi mà.

Sau khi tiểu nhị đi rồi, Hàn Phong, Kỷ Thư cùng Lâm Khâm nhìn nhau vài cái, tình cảnh này tuy rằng làm cho người ta rất tức giận, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta xấu hổ vô cùng.

Hàn Phong liền khuyên nhủ: "Dân chúng chẳng biết cái gì đâu, người ta bảo sao thì hay vậy thôi, ngoài kia đầy kẻ bịa đặt chuyện, đối với bọn họ là mua vui, chứ không thể biết người trong sự tình như nào, vương gia, người đừng vì mấy lời này mà sinh khí."

Kỷ Thư cũng nói: "Đúng vậy, vương gia. Vì cái loại sự tình này mà sinh khí là không đáng. Những người kia chưa từng trải qua việc đó, lại chưa có gặp qua người vương phủ, rõ ràng là nói hươu, nói vượn a."

Lâm Khâm lại có bất đồng, nghi vấn hỏi: "Cái kia… không lẽ thật sự là người của vương phủ người?"

Bỗng nhiên, ba người đều nhất trí, đưa mắt nhìn về phía hắn, Lâm Khâm nhận thấy có sự tức khí mãnh liệt, liền quyết đoán thức thời:

"A, hiểu lầm! Khẳng định là hiểu lầm! Làm sao có thể là người vương phủ a. Vương gia ta xem ra cũng không giống như là cái loại người cường đoạt dân nữ a, vương gia ta ngay cả thiên tiên quốc sắc muốn còn không có, không đáng đoạt… a có phải hay không? Ha ha."

Đột nhiên, Sở Mộ vỗ cái bàn, lạnh mặt đứng dậy, liền hướng cửa Vọng Giang lâu mà cất bước.

Hàn Phong cùng Kỷ Thư vội vàng đuổi theo, chỉ có Lâm Khâm, vẫn như là không rõ tình huống, ở phía sau hô to:

"Ôi, kia... ta còn chưa uống rượu mà?"

Kỷ Thư quay đầu lại, nói một câu: "Đem bỏ lại bình, về nhà uống một mình đi."

Lâm Khâm: . . .

Sở Mộ đang cao hứng mà lại thành ra mất hứng, trở lại vương phủ liền kêu Hàn Phong cùng Kỷ Thư đi thăm dò.

"Hạn cho các ngươi trong vòng ba ngày điều tra rõ việc này."

Hàn Phong cùng Kỷ Thư có chút bất đắc dĩ, Hàn Phong liền nói: "Vương gia, việc này có khi là gió thổi nhà trống(*), dân chúng biết đều không biết cái gì nha, chúng ta đây là điều tra cũng không tra được đến người đồn tin a."

(*)Thấy người ta không nói, cứ tưởng người ta không quan tâm nên bàn tán, dị nghị chuyện mua vui.

"Trước tiên tìm người đứng đầu, sau hỏi nguyên nhân, muốn đem chuyện này tra rõ ràng rành mạch thì không thể, nhưng bất luận là có người mạo danh vương phủ hay người tung ra lời đồn, chắc chắn có nguyên do, bổn vương đều không thể tha thứ, tóm lại nhất định phải tra toàn bộ cho ta."

Sở Mộ đã nói như vậy, Hàn Phong cùng Kỷ Thư tự nhiên cũng chỉ có nhận mệnh lệnh được phân phó.

Kỷ Thư là hộ vệ có chuyên môn làm ám tra người, nhưng bình thường bọn họ tra đều là tham quan ô lại, không có thì cũng là tra tri phủ, tra quan huyện, hoặc tra mỗi oan dân chúng vẫn là mất một tháng, chứ đừng nói là tra cái sự tình này, không có chuyện hai ngày sau có manh mối.

Bất quá, Kỷ Thư tra xét hai ngày sau, thật đúng là tra ra chút manh mối, kêu Hàn Phong cùng vội tới bẩm báo cho Sở Mộ.

"Vương gia, xác thực. Cô nương hát rong kia quả thật bởi vì bị người khi dễ mà nhảy sông chết, mang nàng đi cũng quả thật là vương phủ người." Kỷ Thư nói.

Chuyện này hắn vạn vạn không nghĩ tới thế mà là thật, nếu không phải trước sau tra rõ, còn chỉ cho là truyện đùa.

"Ai làm?" Âm thanh của Sở Mộ dần dần lãnh khốc.

Kỷ Thư theo tra xét được mà báo: “Người biết là ai khi dễ cô nương kia, thì biết là ai làm.”

“...”

"Cố Bách Vinh, thân là ca ca Như phu nhân. Sau khi cô nương hát rong nhảy sông chết, cha nàng chờ thân thích ở Tô Châu đến, sau đến tiêu cục của Cố gia mà nhốn nháo, lúc đó kinh động đến quan sai, cuối cùng Cố Bách Vinh gặp sự tình khó xử, đã âm thầm hòa giải, cha cô nương chết kia muốn lấy ba vạn hai làm phí an táng.”

Sở Mộ nghi hoặc: "Này là tiền Cố gia?"

Kỷ Thư gật đầu: "Dạ. Bất quá, Cố Bách Vinh chỉ cho một vạn lượng, sau này lại đòi lại tám ngàn lượng, bởi vì hắn nói có quan hệ với vương phủ, cha cô nương kia vừa nghe hắn với người mang họ Cố trong vương phủ có quan hệ họ hàng, nào dám cùng hắn cò kè mặc cả, cầm một ít tiền cũng không dám la lên. nghe nói hai ngày sau liền đem cô nương kia hồi hương về Tô Châu an táng.”

Năm trước, Sở Mộ đem sư muội từ Giang Nam mang đến kinh thành, sợ nàng ở kinh thành không có thân thích, không nơi nương tựa, liền kêu phụ huynh nàng cùng đi, ở trong thành cho bọn hắn một tiêu cục lớn, sống ở nhà mới, khẳng định không có gì làm gì, Sở Mộ cũng không hy vọng bọn họ sẽ kiếm tiền mà sống, chỉ muốn cho sư muội có nơi nương tựa.

Cho nên, Cố Bách Vinh kia có tiền là chuyện Sở Mộ không hề nghĩ tới, không khỏi nghĩ đến sư muội trong khoảng thời gia này, ở vương phủ lãnh số lượng bạc lớn, bây giờ nghĩ đến, bạc kia, nàng dùng vào việc gì không cần nói cũng biết. Không biết là sư muội đưa cho Cố Bách Vinh nhiều như vậy, vẫn là Cố Bách Vinh âm thầm đòi tiền bạc. ị

Mặc kệ là kết quả kia nhua nào, đây hoàn toàn là ngoài dự đoán của Sở Mộ.

Hắn đối với người Cố gia rất ấn tượng, ngoài thuần phác, nhiệt tình, còn trượng nghĩa, tuy rằng con người ai cũng có phương diện thiếu sót, nhưng chưa bao giờ có những hành vi khác lạ, thế nào sau khi đến kinh thành, liền biến thành như vậy?

Bất quá người Cố gia là cái dạng gì, kỳ thực Sở Mộ đều nghĩ không ra, tất cả đều là nghe sư muội nói lại, huynh nàng ở Giang Nam thích làm người khác vui như thế nào, được người người ca tụng ra sao, nhưng Sở Mộ cũng chưa bao giờ tận mắt thấy qua, bây giờ xem ra, hắn phải cần phái người đi Giang Nam mà tra chi tiết về Cố gia?

"Vương gia, việc này đã điều tra xong, chúng ta muốn hành động gì hay không?" Kỷ Thư hỏi.

Sở Mộ trầm mặc một lát sau, lắc lắc đầu:

"Đưa cho cha cô nương kia đưa ba vạn hai đi, người chết không thể sống lại, làm cho bọn họ hồi hương an ổn qua ngày, về phần Cố Bách Vinh hại chết người, bổn vương đều có tính toán, sẽ không để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."

"Dạ, thuộc hạ hiểu rõ."

Kỷ Thư sau khi rời khỏi, Sở Mộ cũng không có tâm tình đọc sách, ngồi ở án thư sau, nhìn chằm chằm ánh nến đến ngẩn người, trong đầu hồi tưởng đến chuyện năm đó hắn cùng với sư muội, sư muội đơn thuần tốt đẹp, dù hắn không có để lộ ra thân phận, nàng đối với hắn đều thập phần chiếu cố, sư phụ phạt hắn phải luyện kiếm, không cho hắn ăn cơm trưa cùng cơm tối, bụng đói còn kêu cồn cào, là sư muội đã lén lút đưa bánh bao trắng cho hắn ăn, hắn bây giờ vẫn còn nhớ y nguyên bộ dạng xấu hổ của sư muội khi đó, vừa đơn thuần, vừa xinh đẹp.

Đối với sự tình của Cố Bách Vinh, sư muội chắc chắn là biết đi. Có thể nàng chỉ là người đưa bạc… Hắn lại ỷ thế hiếp người, càng nói là ỷ thế của mình nữa, nếu như không xử lý Cố Bách Vinh, tương lai hắn sẽ còn gây tai họa cho những người khác.

Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu, khiến Sở Mộ một đêm ngủ không ngon giấc.

Ngày thứ hai, lại một phen đen mặt đi Kinh Triệu phủ, Hình bộ thị lang Lưu Minh Đức cùng Hộ bộ thượng thư Tôn Hữu đối với hắn hành lễ, Sở Mộ cũng chỉ lườm một mắt, bọn họ mồ hôi như mưa, đi ở phía trước dẫn đường cho Sở Mộ.

Kỷ Thư đem tham ô Lý đại nhân ở Giang Nam trở về, tạm thời giải vào đại lao ở Kinh Triệu phủ.

"Vương gia, có muốn đưa phạm nhân đến từ đường thẩm vấn đi, trong lao âm u ẩm ướt, mùi cũng không tốt.” Kinh Triệu phủ Doãn đại nhân dặt dè kiến nghị.

Sở Mộ đen mặt nói:

"Không cần, ngay tại trong lao đi, hắn kín miệng, trong lao hình cụ nhiều, đỡ phải qua lại cầm."

Phía sau một chúng quan viên: . . .

Đại lao Kinh Triệu phủ quả thật giống như Doãn đại nhân nói, phải nói là cực kì âm lãnh, Hình bộ trong đại lao cực kì im lặng, người ở trong này phần lớn là phạm tội trên đường phố, hoặc là giống Lý đại nhân, đều là tạm áp giải vào đây chứ chưa có thẩm vấn, mà Kinh Triệu phủ đại lao quản lý, tự nhiên Hình bộ cũng xao nhãng không để tâm. Cho nên, vừa nghe thấy có người chức lớn vào, trong lao trên dưới đều nổi lên những tiếng kêu vang ai oán, rất ồn ào.

Sở Mộ đi đầu tiên, phía sau là một quan viên, đột nhiên liền nghe thấy ở trong một phòng giam ồn ào, vang lên một âm thanh mới giống như là đang mắng chửi.

Nói như thế nào đây, trong lao, đám phạm nhân phần lớn đều kêu “Oan uổng quá”, “Cứu mạng a”, “Thả ta ra” hoặc đại loại như thế, còn âm thanh kia lại ngang nhiên một khác, nói có sách, mách có chứng, cứ thể chửi rủa, ở trong phòng giam giống như là một người tồn tại duy nhất.

"Nhϊếp chính vương Sở Mộ, cầm thú không bằng, ỷ thế hϊếp người, cường đoạt dân thê, không chết tử tế được! Ông trời ơi, ông đúng là không có mắt để ác tặc Sở Mộ kia nắm quyền, chính là muốn dân chúng sống trong lầm than, nhà nhà gặp tại họa —— "