Chương 11: Tâm kế
Editor: Phi ????
Đối mặt với sự chất vấn của thê tử, Tiết Ngọc Chương không thể cãi lại, bởi vì đó là sự thật, đêm nay cần phải nói chuyện, hắn lại ủy khuất đầy một bụng, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ sau này ta đều không được xã giao với người khác sao?” Hiện tại Tề Ninh giống như một quả pháo, chạm vào một chút liền nổ: “Ngươi xã giao còn cần phải đi tới loại địa phương này à? Nơi nào mà không có rượu? Ở đó nhiều cô gái xinh đẹp, rượu càng có vẻ dễ uống có đúng không?” Mắt thấy hai vợ chồng lại muốn bắt đầu một vòng khắc khẩu mới, Tề Dư bất đắc dĩ đỡ trán, may mắn lúc này Minh Châu tiến vào bẩm báo: “Vương phi, Lâm Khâm đã tới.” “Mau mời.” Tề Dư vội vàng cho người đem Lâm Khâm mời vào. Có người ngoài tiến vào, hai vợ chồng cho dù tức giận cỡ nào cũng phải nhịn xuống trước đã, sau khi Lâm Khâm tiến vào hành lễ với Tề Dư, liền cảm giác được bầu không khí ở hiện trường có chút quỷ dị. Tề Dư mỉm cười: “Làm phiền Lâm tiên sinh hơn nửa đêm còn phải đi một chuyến, thỉnh hỗ trợ nhìn một chút thương thế của quận vương.” Lâm Khâm là một thư sinh uống rượu ngâm thơ bình thường, là người rất lãng mạn, trùng hợp lại học y, làm việc ở bên người Sở Mộ, là một người dễ gần. “Vương phi khách khí rồi.” Lúc trước trên đường tới đây, gã sai vặt đã đem tình huống nói sơ qua với hắn, Vương phi mang theo người của Vương phủ đi giúp Quận Vương phi đến thanh lâu đem Quận Vương bắt trở về, Quận Vương bị Quận Vương phi đánh cho một trận, mà trùng hợp chính là, Vương gia tựa hồ cũng ở đây, cho nên mới có chuyện gọi hắn lại đây chữa trị cho Quận Vương. Lâm Khâm nếu đã bị kêu lại đây, vậy khẳng định muốn tất cả trình tự đều chẩn đoán một lần, trước kiểm tra ngoại thương, sau lại đến nội thương. Trước tiên nhìn nhìn mấy vết thương trên mặt Tiết Ngọc Chương, xác định chỉ là chút vết cào, chỉ xây sát nhẹ, không có gì trở ngại, liền bảo Tiết Ngọc Chương duỗi tay ra bắt mạch, nhìn xem có bị đánh ra nội thương hay không. Lâm Khâm vốn dĩ cực kỳ tùy ý mà bắt mạch, nghĩ đến Quận Vương phi khoa chân múa tay cỡ nào cũng sẽ không đến mức làm cho Quận Vương bị thương bên trong, nhưng sau khi xem mạch, Lâm Khâm lại thấy có điều rất ngoài ý muốn. Quay đầu nhìn thoáng qua Quận Vương phi Tề Ninh đang yên tĩnh đứng một bên chờ kết quả, cảm thấy giữa mũi có một cỗ hương thơm kỳ quái, ánh mắt lại dừng trên túi tiền bên hông Tề Ninh, mùi thơm đó là từ túi thơm của nàng tỏa ra. Tề Ninh thấy Lâm đại phu nhìn nàng, trong lòng căng thẳng, liền tiến lên, quan tâm hỏi: “Lâm tiên sinh, hắn bị gì sao?” Tề Ninh biết chính mình xuống tay không nặng không nhẹ, vừa rồi xác thật đã đánh vài cái vào Tiết Ngọc Chương, sợ thật sự đem hắn đánh ra cái gì đó không tốt. Lâm Khâm buông mạch đập của Tiết Ngọc Chương ra, đứng dậy đối Tề Ninh cùng Tề Dư chắp tay thi lễ: “Vương phi, Quận Vương phi không cần lo lắng, Quận vương chỉ là bị thương ngoài da, chưa ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.” Nghe vậy, Tề Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lâm Khâm lại nói: "Ngoại thương này của hắn cũng không nghiêm trọng, thoa chút thuốc mỡ sẽ tốt ngay.” “Được, đa tạ Lâm tiên sinh.” Tề Ninh nói lời cảm tạ. Lâm Khâm nhìn về phía Tề Dư hỏi: “Không biết Vương phi còn có phân phó gì khác không?” Tề Dư lập tức hiểu ý hắn, lắc đầu, lại lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó hướng ra bên ngoài kêu một tiếng: “Minh Châu, đưa Lâm tiên sinh trở về đi.” Lâm Khâm sau khi hành lễ đi theo Minh Châu rời đi. Nhìn hai vợ chồng ở đại sảnh không người nào thèm phản ứng đối phương, Tề Dư bất đắc dĩ thở dài: “Tối nay sẽ tạm thời nghỉ ngơi ở đây, có cái gì thì ngồi xuống nói chuyện, đừng có lại động thủ." Nói xong, Tề Dư cảnh cáo nhìn thoáng qua Tề Ninh, Tề Ninh cúi đầu chu chu môi, miễn cưỡng lên tiếng. Tề Dư thở dài rời đi, hồi chủ viện. ******** Minh Châu chân trước đưa Lâm Khâm rời đi, Lâm Khâm sau lưng lại đi vòng vèo trở về, không phải đi chủ viện, mà là đi thư phòng của Sở Mộ. Sở Mộ đang xem Binh Bộ hồ sơ, thấy Lâm Khâm tiến vào, thuận miệng hỏi: “Xem xong chưa?” “Xem xong rồi.” Lâm Khâm đi vào trước án thư, muốn nói lại thôi, Sở Mộ thấy thế, buông hồ sơ, nhướng mày: “Có việc?” Lâm Khâm đi đến trước mặt Sở Mộ, thấp giọng ở bên tai hắn kể lại những gì mình chứng kiến, Sở Mộ nghe được có chút kinh ngạc: “Không thể ân ái? Có phải là do túng dục quá độ hay không? “Vương gia biết rõ thuộc hạ đối với hương liệu thập phần mẫn cảm, mạch tượng của Quận Vương tuy rằng nhìn như là túng dục quá độ, nhưng kỳ thật là không, thuộc hạ dám khẳng định là do dược vật gây ra.” Lúc trước Lâm Khâm bắt mạch cho Tiết Ngọc Chương, ngoại thương nội thương đều không thấy, lại ngoài ý muốn phát hiện một bí mật của hắn, khí thận của hắn tích tụ, khó có thể ân ái. Nếu hắn chỉ là túng dục quá độ thì Lâm Khâm đã không tới đây nói với Sở Mộ. “Loại thuốc nào? Ai làm?” Sở Mộ biết năng lực của Lâm Khâm, tự nhiên sẽ không hoài nghi, vì thế cũng rất tò mò. “Da^ʍ Dương Hoắc, cây Râm Tử, thêm một phần Bại Dương Thảo dung hợp kỳ hương với Một Hoàn, nhìn như là thuốc bổ, kỳ thật là sát tinh vô hình, không tiếng động khiến người ta mất đi hứng thú. Cụ thể là ai làm, thuộc hạ khó mà nói, nhưng túi thơm của Quận Vương phi có điều kỳ quái.” Lâm Khâm không muốn nói thẳng là Quận Vương phi Tề Ninh làm, liền tìm cách nói uyển chuyển hơn. Sở Mộ có chút khó hiểu: “Ngươi muốn nói là Quận Vương phi tự mình xuống tay làm Tiết Ngọc Chương không thể ân ái?” “Có nghe sau khi Quận Vương và Quận Vương phi thành thân không lâu, đã cùng một nữ tử ở thanh lâu dây dưa không rõ, sự tình lúc ấy nháo đến ồn ào huyên náo, xa gần đều biết, Quận Vương phi có phải là vì cái này nên mới muốn dùng loại phương pháp này ức chế Quận Vương bên ngoài làm xằng làm bậy?” Lâm Khâm nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ cũng cũng chỉ có một khả năng này. “Này không phải gϊếŧ địch một ngàn, tự hại 800 sao? Tiết Ngọc Chương không thể cùng những nữ nhân khác, thì cũng là không thể đυ.ng vào nàng mà?” Sở Mộ sửng sốt, lại hỏi: “Ngươi nói túi thơm của nàng có điều kỳ lạ, đó chính là nói mỗi ngày nàng đều mang thứ này trên người, nàng không sợ chính mình cũng làm ra cái mặt hại đó?” Về điểm này, Lâm Khâm có giải thích: “Vương gia có điều không biết, vị thuốc thần kỳ này thần kỳ ở chỗ, chỉ nhằm vào nam tử, đối với nữ tử nguy hại cũng không lớn. Không thể không nói, Quận Vương phi ra tay là quá độc ác đi.” Sợ nam nhân đi ra ngoài làm loạn, liền trực tiếp làm hắn tuyệt tự, một nữ tử như vậy lại là người chung chăn chung gối, quả thực không rét mà run. Sở Mộ nghe đến đó, nhịn không được bật cười: “Xác thật rất tàn nhẫn. Bất quá, cũng coi như rất có ý tưởng.” Có ý tưởng…… Lâm Khâm cười thực miễn cưỡng. Vương gia thật sự là đứng nói chuyện nên eo không đau, cũng không nghĩ thử xem nếu là Vương phi cũng đối với người như vậy, người sẽ có cảm giác gì. Quận Vương tuy rằng đáng giận, nhưng ở phương diện đều là nam nhân cả, vẫn là thực đáng thương. So với đóa hoa nhỏ manh mai trong nhà ấm, Sở Mộ càng thưởng thức hoa hồng nở rộ trên cánh đồng bát ngát, đây cũng là nguyên nhân hắn xem thường những nữ nhân cành vàng lá ngọc lúc nào cùng nhẫn nhục chịu đựng, không hề tính toán trả thù, tỷ như Tề Dư, cả người giống như đoàn bông, vô luận ngươi dùng bao nhiêu sức lực đấm nàng, nàng đều cũng sẽ không bắn ngược trở lại, yên lặng ép dạ cầu toàn, chịu đựng bất công. Sở Mộ là thật sự cảm thấy như vậy, có người đều sắp leo lên đầu người ngồi khi dễ, ngươi còn giả bộ khoan dung rộng lượng, không phải thân thể có tật, chính là đầu óc có bệnh! Cho nên Sở Mộ cảm thấy cô em vợ này thực quả cảm, so với tỷ tỷ của nàng lợi hại hơn nhiều! Bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng đập cửa, Hàn Phong tiến vào hồi bẩm nói: “Vương gia, Như phu nhân cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, nghe nói Lâm tiên sinh đang ở đây, liền phái nha hoàn lại đây thỉnh cầu.” Lâm Khâm cùng Sở Mộ nhìn nhau, Lâm Khâm cảm thấy chính mình đột nhiên biến thành một chiếc bánh thơm lừng. Nhắc tới sư muội, trong lòng Sở Mộ tràn đầy áy náy, hỏi: "Thân thể nàng như thế nào không thoải mái?” Hôm kia sau khi nàng bộc phát tính tình nóng nảy bị Sở Mộ phái người đưa về sân, hắn sợ cổ độc phát tác nên cũng không đi qua xem nàng, nghĩ đến sư muội là trong lòng không thoải mái. “Nha hoàn nói, Như phu nhân hai ngày cũng chưa ăn cái gì.” Còn vì sao lại không ăn cái gì, không cần Hàn Phong nói Sở Mộ cũng biết. Lâm Khâm hỏi: “Vương gia, cái kia... thuộc hạ cần đi không?” Sở Mộ lắc đầu: “Không cần, lát nữa ta ghé qua xem nàng là được." “Vậy được. Thế thuộc hạ đi về trước.” Lâm Khâm nói xong muốn đi, ai ngờ vừa đi hai bước, lại bị Sở Mộ kêu trở về, hỏi: “Từ từ, ngươi nói phải đi về nghiên cứu tư liệu, đã nghiên cứu được hay chưa? Loại độc cổ ăn hại này rốt cuộc khi nào mới có thể giải?” Hiện tại hắn đem tất cả mọi sự nhiệt tình đối với sư muội đều dời đến trên người Tề Dư, ngẫm lại gương mặt tối sầm kia của Tề Quốc Công, Sở Mộ liền cảm thấy nghẹn khuất. “Ách……” Lâm Khâm ngẩn người, tiếc nuối nói: “Tư liệu trong điển tịch cần phải nhìn từng cuốn một, Vương gia lại cho thuộc hạ một chút thời gian.” Sở Mộ thầm thở dài một hơi, xua tay làm hắn trở về. Sau khi ở thư phòng do dự một lát, Sở Mộ kêu phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn, tự mình xách theo đi qua sân của Như phu nhân. Nha hoàn sớm đã nghe lệnh, trở về nói cho Như phu nhân một lát nữa Vương gia sẽ đến đây thăm nàng, Cố Như Ti ngồi trước bàn trang điểm tô tô vẽ vẽ cả một trận, cố ý xuyên một thân trang phục đỏ trắng hiên ngang, có chút cảm giác của người luyện võ, sư huynh từng nói thích nhất bộ dạng mặc trang phục luyện võ của nàng, anh tư sảng khoái. Sau khi sư huynh từ biên cương trở về, thái độ đối với nàng đột nhiên thay đổi, lúc trước ôn tồn tinh tế, tìm mọi cách che chở, vì thuyết phục nàng làm thϊếp, sư huynh đã rất nỗ lực, ở trước mặt cha nàng một lần nữa bảo đảm sẽ đối tốt với nàng cả đời, nàng tuyệt đối không tin sư huynh không có tình nghĩa với mình, nhưng dù nhiều tình nghĩa, hữu danh vô thực càng làm cho người khác lo lắng, cho nên, tối hôm nay bất luận thế nào cùng phải giữ chàng lại. Sở Mộ xách theo hộp đồ ăn đi vào Tây Uyển, mới vừa đi hai bước đã hắt xì tận hai cái, chóp mũi như có như không ngửi thấy cổ mùi hương trên người sư muội, hương vị đã từng làm hắn ngày đêm thương nhớ, giờ này khắc này lại trở nên khó có thể chịu đựng, nhưng sư muội bên kia cũng không thể không dỗ dành, Sở Mộ đành phải căng da đầu đi vào. Cố Như Ti nghe được nha hoàn bẩm báo, liền nhảy nhót chạy ra khỏi tẩm cung, đứng ở trước cửa mỉm cười nghênh đón. “Sư huynh, huynh cuối cùng cũng tới.” Cố Như Ti nói chuyện, vừa nói vừa có ý định ôm cánh tay Sở Mộ, Sở Mộ thấy thế vội vàng đem hộp đồ ăn đưa tới trước mặt nàng: “Nghe nói gần đây muội ăn uống không tốt, cố ý tới đưa muội chút đồ ăn.” Sở Mộ nhìn bộ dạng như hoa như ngọc của sư muội, thế nhưng không hề cảm thấy sự vui sướиɠ của trước đây, sao trước kia hắn lại không phát hiện mùi son phấn trên người sư muội lại nồng đậm như vậy, ngợp đến hắn sắp thở không nổi. Vẫn là Tề Dư tốt hơn, trên người vĩnh viễn đều là mùi hương nhẹ nhàng sảng khoái, nhiều nhất cũng chỉ có chút hương mặc và hương trà. Cố Như Ti thẹn thùng tiếp nhận hộp đồ ăn: “Đa tạ sư huynh. Đã nhiều ngày không gặp huynh, ăn uống tự nhiên không tốt. Hiện giờ huynh đã đến rồi, muội ăn uống cũng tự nhiên cũng tốt lên.” Làm nũng như vậy, hiện giờ nghe được cũng không có ý tứ gì, vừa nghe đã biết là giả. Vẫn là Tề Dư tốt, chưa bao giờ làm nũng. “Sư huynh, bên ngoài đã muộn, đường sá xa xôi, chúng ta vẫn là vào phòng đi thôi.” Cố Như Ti đề nghị, thẹn thùng lưu chuyển nơi đáy mắt đã nói hết dụng ý của nàng khi mời Sở Mộ vào trong. Sở Mộ vội vàng tránh thoát Cố Như Ti đang muốn tới kéo tay hắn, nghĩ ở trong sân hắn còn cảm thấy khó chịu, vào phòng tất nhiên phản ứng lớn hơn nữa, không khỏi lại xuất hiện cảm giác ghê tởm đến buồn nôn lần trước, Sở Mộ nỗ lực tự cứu. “Trong phòng bị đè nén, ở ngoài này khá tốt.” Sở Mộ cảm thấy những lời này là câu uất ức nhất từ khi hắn làm nam nhân tới giờ. Tình cảm của sư muội hắn làm sao không biết, hắn sao lại không muốn cùng sư muội song túc song phi, nhưng cứ lực bất tòng tâm, còn muốn ở chỗ này giả ngu giả ngơ trốn tránh, uất ức, quá uất ức! Cố Như Ti xấu hổ cười: “Nhưng chúng ta cứ đứng ở trong khuôn viên làm gì?" Đúng vậy, làm cái gì đây? Hai người cũng không thể cứ đứng nhìn nhau được. “Nếu không, múa kiếm đi. Đúng đúng đúng, chúng ta đã lâu không có luận bàn, múa kiếm rất tốt! Múa kiếm rất khỏe mạnh! Ha ha ha.” Sở Mộ cảm thấy chính mình nghĩ ra một ý kiến hay: “Người đâu, lấy hai thanh kiếm tới.” Rất nhanh, hai thanh kiếm liền được đưa tới. Cố Như Ti nhìn chui kiếm bị nhét trong tay, phảng phất cảm thấy Sở Mộ đang đùa với nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương