Edit: Lune
Độ Niệm ở thế giới ban đầu hai mươi năm, chưa từng có thời gian dừng lại để ý đến những người bên cạnh mình.
Lúc y còn rất nhỏ, ba đi nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng những lấy toàn bộ tiền tích góp hơn mười năm trong nhà để nuôi bồ nhí bên ngoài mà còn thường xuyên đánh đập mẹ đòi ly hôn. Vì không đánh lại ba mình nên Độ Niệm thường xuyên bị thương khắp người trong lúc bảo vệ mẹ.
Mấy thầy ở võ quán gần đó thấy cảnh y bị ba đánh mấy lần, trong lúc mềm lòng đã đưa y về võ quán đích thân dạy dỗ. Đợi đến khi Độ Niệm có thể đánh thắng ba mình, ông ta mới ỉu xìu chạy đi.
Nhưng trong nhà không yên bình nổi bao lâu, em trai Độ Niệm được chuẩn đoán mắc bệnh nan y, bầu trời trên đầu Độ Niệm khi ấy lập tức lại bị mây đen phủ kín.
Nhưng y không ngờ cái chết của mình lại mở ra một bước ngoặt.
Ban đầu khi mới vào thế giới này, Độ Niệm quá đỗi vui mừng khi nghe hệ thống nói nếu hoàn thành nhiệm vụ, bệnh của em trai có thể khỏi hẳn.
Hệ thống nói cho y biết, bây giờ là một năm trước khi cốt truyện trong sách bắt đầu. Phó Kiêu vừa bị đuổi ra khỏi nhà họ Phó, chính là thời điểm khó khăn nhất, đồng thời cũng là thời cơ tốt để tiếp cận Phó Kiêu.
Độ Niệm suy nghĩ đủ cách để tiếp cận Phó Kiêu, cuối cùng quyết định dùng bản lĩnh của mình để thu hút Phó Kiêu.
Y nghĩ Phó Kiêu vừa bị đuổi ra khỏi nhà, lại bị mọi người trong họ nhìn chằm chằm như hổ đói, tứ cố vô thân, chắc chắn sẽ cần một con dao sắc bén giúp hắn diệt trừ những mối nguy bên cạnh.
Bởi vì thời gian xuyên vào sách là một năm trước khi cốt truyện bắt đầu, thông tin Độ Niệm biết được quá ít nên hệ thống đã cung cấp rất nhiều thứ cho y, bao gồm thời điểm Phó Kiêu sẽ xuất hiện, ở đâu, đang làm gì, thời gian chính xác đến từng giây từng phút.
Vì vậy Độ Niệm đã đến Lụi Tàn làm việc, bỏ tiền thuê mấy tên côn đồ để bọn họ đến quán bar gây chuyện vào ngày Phó Kiêu xuất hiện, chuẩn bị diễn một màn đặc sắc trước mặt Phó Kiêu.
Nhưng Độ Niệm không ngờ Phó Kiêu lại đến sớm hơn thời gian hệ thống nói với y hai ngày.
Hôm đó trong quán bar cũng chẳng có mấy khách, ông chủ rót cho Độ Niệm một ly rượu, để y ngồi nghỉ ngơi bên cạnh quầy bar. Độ Niệm nâng ly trong tay, vừa uống vừa nói chuyện với ông chủ đang quét dọn.
Ngay lúc y sắp uống nốt chỗ rượu cuối cùng, đột nhiên có người cướp mất ly rượu trong tay. Tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, chiếc ly rơi xuống mặt đất tan thành từng mảnh nhỏ.
Độ Niệm sững sờ, quay đầu nhìn thấy Phó Kiêu - người gần như đang chặn hết ánh sáng trên đỉnh đầu mình.
Phó Kiêu không nhìn y mà cúi xuống nhặt mảnh thủy tĩnh vỡ trên mặt đất, lạnh lùng kề vào cổ một người khách bên cạnh quầy bar.
Tên khách kia hoảng sợ mở to mắt, lảo đảo chạy ra cửa còn làm rơi cái túi gì đó. Ông chủ vội vàng đi qua nhặt lên xem qua, sau đó nói cho bọn họ biết đó thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Trong lúc ông chủ nói cảm ơn với Phó Kiêu, Độ Niệm vẫn đang ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ mà nghĩ vì sao Phó Kiêu lại xuất hiện ở đây sớm hơn hai ngày. Không đợi y suy nghĩ rõ ràng, trong cơ thể đã dần nóng lên, mọi thứ trước mắt cũng bắt đầu lắc lư.
Độ Niệm không biết Phó Kiêu hiện giờ đến quán bar sớm hơn dự định, hai ngày sau có xuất hiện nữa hay không. Nếu bỏ qua cơ hội này, về sau y sẽ phải tìm cách tiếp cận Phó Kiêu lần nữa, cho nên y cố chịu đựng cơn nóng đang dâng lên, không rời đi trước.
Nhưng nhịn không được bao lâu, nhiệt độ trên người y càng ngày càng cao, ngay cả hơi thở y phả ra cũng trở nên nóng bỏng.
Y không biết biểu hiện của mình có rõ ràng hay không, chỉ biết Phó Kiêu nói với ông chủ xong, lúc quay đầu nhìn về phía y, rõ ràng đã giật mình trong giây lát.
Ngày đó, Độ Niệm chưa thể hiện gì trước mặt Phó Kiêu nhưng vẫn bị Phó Kiêu đưa đi như mong muốn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Độ Niệm vẫn còn cảm thấy khó chịu trong người, nhưng khi Phó Kiêu bảo y đi cùng hắn, Độ Niệm vẫn đồng ý.
Một năm trước khi cốt truyện bắt đầu là năm tồi tệ nhất của Phó Kiêu.
Trong sách chỉ mô tả thủ đoạn của nhân vật phản diện Phó Kiêu sau khi rời khỏi nhà họ Phó tàn nhẫn thế nào, lại không viết cảnh đứa con riêng của nhà họ Phó - Phó Kiêu đã phải lăn lộn bò ra khỏi vũng bùn ra sao.
Độ Niệm lẽ ra cần phải làm một người ngoài cuộc ở bên cạnh Phó Kiêu, đợi ba năm sau hoàn thành nhiệm vụ rồi thoát ra, nhưng y lại lỡ thích Phó Kiêu - người đàn ông thường xuyên lộ ra vẻ mềm yếu trước mặt mình.
Y ở thế giới ban đầu bận rộn suốt hai mươi năm, chưa từng thích ai, cho nên ngay lúc đối mặt với tình cảm ấy, y đã nhanh chóng lao vào.
Lúc đó y đã tưởng tượng vô số lần, sau khi mọi chuyện kết thúc y sẽ ở lại và sống một cuộc sống yên bình với Phó Kiêu. Thậm chí có lần đầu óc mê muội, y còn lén mua một cặp nhẫn, hỏi Phó Kiêu có muốn rời khỏi thành phố này cùng y hay không.
Y nghĩ nếu Phó Kiêu đồng ý, y sẽ lấy chiếc nhẫn ra và đưa cho Phó Kiêu.
Cũng may Phó Kiêu tỉnh táo hơn y, không suy nghĩ đã lập tức từ chối.
Độ Niệm không biết từ khi nào mình không còn thích Phó Kiêu, y chỉ biết đã lâu lắm rồi mình còn không mơ thấy hắn nữa.
Đèn ngoài sân trước sáng lên, ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng xuyên qua cửa sổ khiến Độ Niệm chợt nhận ra ngoài trời đã tối.
Y đứng dậy bật đèn phòng ngủ, cất chiếc nhẫn vào lại ngăn tủ nhỏ kia, lấy quần áo che lại rồi đóng tủ vào.
Cũng may còn chưa để Phó Kiêu nhìn qua cặp nhẫn này, Phó Kiêu cũng sẽ không có cơ hội biết chuyện điên rồ y đã làm.
Đợi đến khi kết cục tới, bọn họ có thể chia tay một cách êm đẹp.
Dọn dẹp đồ đạc trong phòng xong, Độ Niệm đi xuống tầng.
Vừa đến cầu thang đã ngửi thấy mùi thức ăn từ trong phòng ăn bay tới, trong lòng cảm thấy hơi lạ vì sao hôm nay cô giúp việc lại đến nhà nấu bữa tối.
Bởi vì Phó Kiêu rất ít khi ăn tối ở nhà, bình thường y toàn tự mình nấu gì đó để ăn, sẽ không làm phiền bảo cô giúp việc cố ý đến một chuyến.
Chẳng lẽ là Phó Kiêu đã về?
Độ Niệm bước xuống cầu thang, nhìn thoáng qua hướng phòng ăn thấy cô giúp việc đang dọn món ra bàn cùng một bóng người đã ngồi sẵn ở đó.
Tiêu Như Niên cảm nhận được ánh mắt của Độ Niệm, quay đầu lại khẽ chớp mắt: "Anh Độ Niệm."
Bước chân Độ Niệm dừng lại.
"Tiểu Niệm, cháu ở nhà à?" Cô giúp việc xoa tay, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc: "Như Niên gọi điện cho cô nói trong nhà chỉ có một mình, cho nên cô cũng không làm nhiều đồ ăn."
"Không sao, cháu không đói." Độ Niệm đi qua, giúp cô giúp việc bưng nốt đĩa thức ăn trong bếp ra.
Sau đó vào bếp tự nấu cho mình một bát mì rồi ngồi xuống đối diện với Tiêu Như Niên.
Y không hỏi vì sao Tiêu Như Niên lại ở đây nhưng cậu ta lại chủ động lên tiếng.
"Anh Độ Niệm à, mấy ngày nữa em sẽ đến thành phố D cùng anh Phó, hành lý cũng mang tới rồi nên em đến đây trước hai ngày."
"Ừ." Độ Niệm không ngẩng đầu.
Ngay cả số điện thoại của cô giúp việc mà Tiêu Như Niên cũng có, không cần nghĩ cũng biết đã được Phó Kiêu cho phép nên y cũng không cần nói thêm làm gì.
Tiêu Như Niên bị bẽ mặt, cầm nĩa chọc vào đĩa thức ăn, không nói gì nữa.
Buổi tối Phó Kiêu vẫn không trở về.
Độ Niệm đợi trên sô pha đến tận khuya, buồn ngủ đến độ mí mắt dính vào nhau. Y nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, chậm rãi về phòng.
Muộn như thế vẫn chưa về, có khi Phó Kiêu ngủ lại công ty cũng nên.
Độ Niệm vào phòng, nằm xuống giường nhanh chóng ôm chăn ngủ thϊếp đi.
Đến nửa đêm, Độ Niệm bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.
Y cố mở to mắt, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, cố lắm mới nhận ra đây là tiếng của Phó Kiêu.
Phó Kiêu đang đứng ở cửa phòng tắm nói chuyện điện thoại, cả người tản ra khí lạnh. Hắn không để ý tới Độ Niệm đã tỉnh, giọng nói lạnh như băng ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia.
"Là ai thì cũng để gã ta về chỗ cũ đi."
Độ Niệm vừa mới tỉnh, đầu óc còn hơi hỗn loạn, chỉ nghe rõ mỗi câu này, còn lời nói phía sau đều mơ hồ.
Trong cơn mơ màng, y nghe thấy tên một người cùng mấy chữ "đánh gãy chân". Bên kia là giọng nữ, hẳn là Du Ánh - người đang theo dõi nhà họ Phó bên kia giúp Phó Kiêu.
Độ Niệm nhớ mang máng tên bọn họ nhắc tới là người vẫn luôn đi theo Phó Kiêu từ lúc hắn rời khỏi nhà họ Phó.
Y mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Một lát sau, Phó Kiêu mới cúp điện thoại.
Dù Độ Niệm có muốn phân tích tình hình nhưng đêm qua y ngủ ở khách sạn đã không ngon, tinh thần hôm nay lại căng thẳng suốt, cho nên sau khi xung quanh trở nên yên tĩnh, y lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không rõ qua bao lâu, một cơ thể nóng hầm hập đột nhiệt dán sát vào lưng y.
Y bị Phó Kiêu ôm chặt vào trong ngực, cánh tay ôm eo y siết chặt như gọng kìm, như thể muốn khảm y vào sâu trong cơ thể hắn, khiến y suýt nữa không thở nổi.
"Độ Niệm." Giọng người đàn ông kia hơi khàn khàn.
Độ Niệm không nói gì, chỉ chậm rãi thở từng nhịp.
"Độ Niệm." Phó Kiêu lại gọi thêm lần nữa, âm thanh còn trầm thấp hơn ban nãy: "Đừng rời xa tôi."
Trong bóng tối, Độ Niệm khẽ chớp mắt nhưng vẫn không lên tiếng.
Y biết tinh thần người đàn ông ấy đang không ổn định vì chuyện xảy ra tối nay, cho nên mới tìm cảm giác an toàn bên y.
Phó Kiêu chỉ cần ai đó ở bên cạnh, không quan trọng người đó có phải là y hay không.
Độ Niệm cảm thấy cánh tay ôm mình vẫn đang siết chặt, Phó Kiêu vùi mặt vào cổ y, môi mỏng dán sát vào gáy y, hơi thở của hắn khiến y cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Mãi lâu sau, hơi thở kia cuối cùng mới bình tĩnh trở lại.