Từ sau đêm giao thừa, Độ Niệm không chỉ có thể tự do ra khỏi phòng, mà còn có thể đi dạo ở tầng ba và tầng hai.
Nhưng Độ Niệm không có hứng thú rời khỏi phòng cho lắm. Vừa rời khỏi phòng, nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi, khiến y cảm giác mình giống như một tù nhân được thả ra hóng gió .
Y thà ở trong phòng đọc sách, không bị ai làm phiền.
Không biết là do mệnh lệnh của Phó Kiêu, hay là do Độ Niệm an phận, mấy ngày sau đến cửa phòng cũng không khóa, bên ngoài cũng chỉ còn lại một hai người canh giữ.
Mấy ngày nay, ngoại trừ chờ đợi phản hồi của hệ thống, Độ Niệm cũng đang chờ đợi quyết định cuối cùng của Phó Kiêu. Nhưng Phó Kiêu vẫn chưa từng lên tầng ba, cũng không có chỉ thị gì khác.
Một tuần cứ thế trôi qua.
Bỗng buổi sáng hôm nào đó, có tiếng nói chuyện vang lên ngoài cửa phòng.
Độ Niệm nghe thấy giọng nữ có chút quen thuộc, y do dự một chút, đi tới sau cánh cửa, muốn nghe giọng nói bên ngoài.
Chỉ là còn chưa kịp nghe người bên ngoài nói cái gì, cửa đã bị mở ra.
Độ Niệm lùi lại một bước, bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ đang bước vào. Sau khi nhìn thấy rõ là ai, y sững sờ một lúc.
Là cấp dưới của Phó Kiêu, Du Ánh.
Độ Niệm khá ấn tượng với nhân vật Du Ánh trong truyện.
Mặc dù trong truyện Du Ánh không có nhiều tình tiết, nhưng cô ấy luôn trung thành và giúp đỡ Phó Kiêu. Đáng tiếc là mặc dù cô ấy đã phát hiện Tiêu Như Niên không ổn, nhưng chưa đợi Du Ánh có thời gian tìm bằng chứng, Phó Kiêu đã bị tác giả sắp xếp cho offline.
Ban đầu Độ Niệm đã muốn kéo gần quan hệ với Du Ánh, nhưng không biết vì sao cô vẫn luôn rất lạnh nhạt với y, sau nhiều lần thử, Độ Niệm đành phải từ bỏ ý định này.
Vốn tưởng rằng y cùng Du Ánh sẽ cứ như vậy vĩnh viễn không có qua lại, không nghĩ tới thời điểm này cô lại xuất hiện ở đây.
So với phản ứng kinh ngạc của Độ Niệm, Du Ánh có vẻ tự nhiên hơn nhiều. Cô ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn Độ Niệm.
"Tôi đến là để nói với anh một chuyện."
Độ Niệm lại sững người, "Nói với tôi?"
Du Ánh gật đầu.
Cô vén một lọn tóc ra sau tai, cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phó Đinh vẫn chưa về nước, cậu ấy vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra."
Độ Niệm mất hồi lâu mới có thể phản ứng lại.
Phó Đinh không về nước, vậy là Phó Kiêu đang lừa y? Du Ánh cũng không nán lại chủ đề này, cô dừng lại một chút rồi nói: "Hơn nữa, anh không phải là người thông đồng với Phó gia, tôi đang thu thập chứng cứ cho chuyện này. Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Phó tổng thả anh ra."
Mặc dù Độ Niệm biết Du Ánh vẫn luôn theo dõi động tĩnh của Phó gia, có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn, nhưng y không ngờ tới Du Ánh sẽ trực tiếp xác định rằng chuyện này không liên quan đến y.
Từ giọng điệu của Du Ánh, có lẽ cô vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực, vì sao lại lựa chọn tin y?
Du Ánh không phải vẫn luôn không thích y sao?
Tựa hồ cuối cùng cũng chú ý tới vẻ mặt của Độ Niệm, Du Ánh còn tưởng y đang kinh ngạc vì sao cô lại phát hiện ra điều gì đó không thích hợp, khẽ nhướng mày: "Lúc trước Phó gia nhận được tình báo giả, tôi biết là do anh làm."
Cô nói: "Vết thương trên tay anh lần trước, cũng là do chuyện đó mới bị Phó gia nhắm tới phải không?"
Độ Niệm nhớ tới lần trước đến công ty Phó Kiêu đã gặp Du Ánh, lúc đó cô đã chằm chằm vào tay y một lúc lâu, hoá ra lúc đó Du Ánh đã biết chuyện.
Kinh ngạc trong lòng y tăng lên mấy phần, cũng không biết Du Ánh bắt đầu chú ý tới y từ lúc nào.
"Anh còn có thông tin gì hữu ích không?" Du Ánh không đợi Độ Niệm thừa nhận đã chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Hình như cô lén đến đây sau lưng Phó Kiêu, từ lúc bước vào đến giờ đã nhìn đồng hồ vài lần, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh.
Độ Niệm suy nghĩ một chút, nói cho Du Ánh tất cả những tin tức mà y biết, cuối cùng nhắc nhở cô: "Cô có thể lưu ý Tiêu Như Niên."
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Du Ánh trở nên nghiêm túc. Cô đã nghi ngờ Tiêu Như Niên ngay từ đầu, nhưng vì không có bằng chứng rõ ràng nên chưa bao giờ đề cập với Phó Kiêu.
Cũng giống như chuyện của Độ Niệm, mặc dù biết Độ Niệm không làm những chuyện đó, nhưng cô không thể đề cập với Phó Kiêu cho đến khi tìm được bằng chứng.
Du Ánh cụp mắt xuống, "Được, tôi hiểu rồi."
Cô nhìn đồng hồ lần nữa, đứng dậy khỏi ghế, đang định rời khỏi phòng thì Độ Niệm lại nói: "Cảm ơn cô đến nói cho tôi biết chuyện của Phó Đinh."
Cô hơi ngẩn ra rồi quay sang nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt.
Trên mặt Độ Niệm nở nụ cười nhàn nhạt, thần sắc có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, ánh sáng bên ngoài chiếu trên người y, thậm chí từng sợi tóc đều khiến người ta không thể rời mắt.
Du Ánh nhớ lại lần gặp Độ Niệm ở quán bar.
Khi đó Độ Niệm cũng giống như bây giờ, vẻ đẹp tuỳ ý lại khoa trương, bất luận đứng ở đâu đều là tiêu điểm của mọi người. Nhưng khi đến bên cạnh Phó Kiêu, y như bị bào mòn hết hết dáng vẻ ban đầu, chỉ còn lại cái vỏ bọc ưa nhìn.
Dáng vẻ hiện tại của Độ Niệm khiến cô như nhìn thấy bóng dáng trước kia.
Du Ánh lắc đầu, không nói gì nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Độ Niệm đứng trong phòng một lúc, vẫn đang suy nghĩ về những lời vừa rồi của Du Ánh.
Vì những lời Phó Kiêu nói nên mấy ngày nay y mới không dám hành động gì, y lo lắng Phó Đinh thật sự chạy về nước rồi bị y liên luỵ.
Nhưng Du Ánh vừa nói Phó Đinh vẫn chưa trở về, thằng bé thậm chí còn không biết mấy chuyện xảy ra ở đây.
Những lời Phó Kiêu dùng để uy hϊếp y hoàn toàn không tồn tại, vậy thì y không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Độ Niệm suy nghĩ một chút, sở dĩ lần trước y không thể rời khỏi đây là bởi vì Phó Kiêu đã dùng Phó Đinh đe dọa y, nếu đã không còn ràng buộc, y có thể rời khỏi đây.
Huống chi gần đây Phó Kiêu buông lỏng cảnh giác với y, người bên ngoài cũng không theo dõi chặt chẽ như trước.
Mấy ngày này chính là cơ hội tốt nhất.
Sau khi suy nghĩ xong, Độ Niệm quyết định hôm nay sẽ rời đi.
Bởi vì chuyện lần trước, cửa sổ phòng y bị trang bị lưới phòng hộ, cho nên lần này y định trực tiếp từ cửa phòng rời đi.