Ngày mai là năm mới, có lẽ đêm nay sẽ tổ chức tiệc giao thừa ở đây, cho nên phải chuẩn bị thật hoành tráng.
Độ Niệm chỉ liếc mắt một cái rồi đi về phía phòng ngủ trước kia.
Y phát hiện cửa ra vào và cửa sổ khắp nơi đều bị khóa, chế độ cảnh báo được kích hoạt, như thể sợ y lại mở cửa sổ chạy trốn ra ngoài.
Phó Kiêu đã dùng Phó Đinh để uy hϊếp y, còn dùng mấy trò này làm gì nữa.
Đúng là chuyện bé xé ra to.
Độ Niệm đi thẳng vào phòng ngủ cũ, muốn lấy máy tính của y, muốn thử xem có thể dùng máy tính liên lạc với Phó Đinh không.
Nhưng y tìm trong phòng một lúc lâu cũng không thấy máy tính, không chỉ thế, rất nhiều đồ vật của y cũng không còn.
Đang định đi ra ngoài tìm người hỏi chút, Độ Niệm đột nhiên nhớ tới, lúc trước đi ngang qua căn phòng này, y đã nghe được đối thoại của người giúp việc.
Hình như họ nói mỗi lần Phó Kiêu mất ngủ sẽ đập phá rất nhiều thứ trong phòng.
Độ Niệm nhìn xung quanh, phát hiện hầu như tất cả đồ đạc của Phó Kiêu vẫn còn ở đó, chỉ có đồ của y là không thấy đâu.
Xem ra khi Phó Kiêu không ngủ được, đều lấy đồ của y ra đập.
Độ Niệm không tìm nữa, xoay người đi xuống tầng, muốn thử xem có thể tìm người khác mượn điện thoại không.
Vừa đi xuống cầu thang đã bắt gặp Tiêu Như Niên đang từ bên ngoài đi vào.
Vừa thấy Độ Niệm, sắc mặt cậu ta cứng đờ, như thể không ngờ tới Độ Niệm lại xuất hiện ở trước mặt cậu ta mà không hề hấn gì.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Như Niên phản ứng lại, giấu đi âm u trong mắt.
"Anh Độ Niệm, mấy ngày nay anh thế nào?" Cậu ta chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Anh Phó lo lắng Phó gia tìm đến em, cho nên bảo em ở lại đây một thời gian. Đêm nay còn chuẩn bị tiệc giao thừa, anh có đến không?"
Độ Niệm không muốn lãng phí thời gian, vòng qua cậu ta đi xuống tầng.
Người giúp việc trong sảnh dưới tầng đều đang bận rộn, không biết vì sao mà hầu hết đều là những gương mặt xa lạ.
Y tùy tiện chặn lại một người, vừa định hỏi mượn điện thoại, người giúp việc đã tránh ra, vội vàng chạy đi.
Độ Niệm tìm thêm vài người, nhưng không có ngoại lệ, bọn họ đều không dám nhìn y, vẻ mặt khó xử lắc đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Tiêu Như Niên không biết đã đi theo y từ khi nào, cậu ta mỉm cười, ra vẻ ân cần nhắc nhở Độ Niệm: "Anh Độ Niệm, đừng làm khó họ, khiến họ bị liên luỵ thì phải làm sao?"
Độ Niệm nắm chặt tay, trong lòng rõ rằng Tiêu Như Niên đang nói sự thật.
Vừa định quay người đi lên tầng, một người đàn ông từ phía phòng ăn đi ra, người nọ mặc đồng phục đầu bếp chỉnh tề, cung kính gật đầu với Tiêu Như Niên.
"Ngài Tiêu, có thể xin hỏi khẩu vị và sở thích của ngài không?"
Tiêu Như Niên nở một nụ cười thân thiện: "Tối nay là giao thừa, không cần quá để ý đến sở thích của tôi, cứ làm những gì anh Phó thích."
Người đàn ông vẫn cung kính: "Ngài Phó nói tối nay chủ yếu là để chúc mừng ngài nhập học vào đại học, đương nhiên phải dựa theo khẩu vị của ngài."
Độ Niệm không nghe nữa, xoay người đi lên tầng.
Y vào phòng ngủ lấy hai cuốn sách, lại suy nghĩ một chút rồi lấy thêm con dao găm trong tủ.
Y biết có người đang âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của mình nên nhét con dao găm vào một bộ quần áo trong tủ, rồi ôm bộ quần áo đó vào lòng.
Lấy đồ xong, Độ Niệm trở lại căn phòng ở tầng ba.
Thấy y quay lại, những người canh gác bên ngoài có chút kinh ngạc, giống như không ngờ y lại quay lại sớm như vậy.
Độ Niệm chủ động đóng cửa, ngồi trở lại trên giường, mở sách ra đọc.
Buổi tối, người bên ngoài đưa bữa tối vào, không nhịn được mở miệng: "Ngài Độ, hôm nay có thể không cần ở lại trong này."
Độ Niệm "Ừm" một tiếng, "Tôi không thể ở trong phòng sao?"
Chẳng lẽ Phó Kiêu muốn nhốt thì nhốt, cho phép ra ngoài, thì y nhất định phải vui vẻ ra ngoài sao?
Người đàn ông vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên có thể, chỉ là..."
Hắn ta do dự không nói nên lời, lại nhìn Độ Niệm thêm mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì nữa, đóng cửa ra ngoài.
Màn đêm buông xuống.
Đại sảnh rực rỡ ánh đèn, sảnh tiệc bài trí đơn giản mà sang trọng, bàn ăn dài trải khăn trải bàn cao cấp, hương thức ăn ngào ngạt.
Lẽ ra phải là một khung cảnh vui vẻ, nhưng bầu không khí trên bàn ăn có chút cứng nhắc.
Phó Kiêu ngồi ở vị trí chủ vị, mặc một bộ âu phục được may đo cẩn thận, tao nhã xa hoa, nhưng không ai dám thưởng thức.
Khuôn mặt hắn không biểu tình, thậm chí có thể nói là âm trầm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cầu thang, mỗi lần liếc mắt một cái đều sẽ uống một ngụm rượu đỏ trên bàn, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Phó Kiêu không hiểu tại sao Độ Niệm vẫn chưa xuất hiện.
Buổi sáng hắn đã cho người nói với Độ Niệm, hôm nay y không cần ở trong phòng, vậy mà hiện tại đã là buổi tối nhưng Độ Niệm vẫn chưa xuống lầu.
Tiêu Như Niên vừa định nói chuyện, đã thấy Phó Kiêu đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc.
Cậu ta cứng đờ, sắc mặt khó coi nhìn bóng lưng Phó Kiêu đi khỏi.
Trên lầu, Độ Niệm một mình ăn xong bữa tối.
Y bước đến bên cửa sổ, thấy ngoài trời đang có tuyết rơi.
Độ Niệm mở cửa sổ, nhoài người ra ngoài hứng vài bông tuyết, cảm nhận được sự mát lạnh trong lòng bàn tay.
Tiếng đàn piano từ sảnh dưới nhà truyền đến, du dương êm tai. Mặc dù không hiểu âm nhạc nhưng y vẫn đứng bên cửa sổ nghe một lúc rồi mới đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng mở khoá.
Độ Niệm quay đầu lại, phát hiện là người giúp việc thường đến đưa cơm cho y.
Không biết sao bà lại bưng thêm một đĩa nữa vào, đặt lên bàn trong phòng, sau đó bưng bữa tối Độ Niệm đã ăn ra.
Người phụ trách nấu ăn cho Độ Niệm luôn là bà ấy, Độ Niệm cho rằng bà lại làm thêm ít điểm tâm cho y, vì vậy y ngồi xuống bàn, nhấc nắp đĩa lên.
Sau khi mở nắp, Độ Niệm sửng sốt một chút.
Trên đĩa là một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo, trên đó có vẽ vài hoa văn đáng yêu, trên đĩa còn viết dòng chữ "Tiểu Niệm, sinh nhật vui vẻ" bằng sốt sô cô la.
Độ Niệm nhìn chằm chằm bánh kem một hồi, bên môi nở nụ cười, ánh mắt khẽ động.