Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Độ Niệm không ngờ tới Phó Kiêu lại nhắc đến Phó Đinh vào lúc đó. Tuy rằng chưa biết Phó Đinh có thật sự về nước hay không, nhưng lúc đó y ấy vẫn có chút hoảng hốt.

Cho dù có tình cảm nhiều năm với Phó Đinh, nhưng dù sao thằng bé vẫn là người Phó gia, nói không chừng Phó Kiêu sẽ thật sự xuống tay với Phó Đinh.

Cho dù chỉ có một chút khả năng, Độ Niệm cũng không dám đánh cược.

Nhưng nếu Phó Đinh thật sự về nước, chẳng lẽ y phải ở lại chỗ này đợi Phó Kiêu đánh gãy chân sao?

Đáy mắt Độ Niệm hiếm khi xuất hiện một chút mờ mịt.

Không biết vì sao, y đột nhiên nhớ tới năm kia y và Phó Kiêu ra nước ngoài thăm Phó Đinh.

Đó là lần đầu tiên y ra nước ngoài, bọn họ đến trường học đón Phó Đinh rồi đưa cậu đi chơi rất nhiều nơi.

Lúc ở trên núi tuyết, Phó Kiêu tuỳ tiện mua cho y một chiếc vòng tay trong một cửa hàng lưu niệm. Hôm đó tình cờ lại là sinh nhật Độ Niệm, y có chút tư tâm coi chiếc vòng đó là quà sinh nhật Phó Kiêu tặng, coi nó như trân bảo.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Độ Niệm ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, đầu cũng bắt đầu đau nhức.

Y dựa vào đầu giường, không biết ngủ thϊếp đi lúc nào.

Lúc Phó Kiêu xuống xe, nhìn thấy tấm ga trải giường được buộc vào cửa sổ căn phòng ở tầng ba, tấm ga trải giường vẫn đung đưa theo gió như thể đang khıêυ khí©h hắn.

Tầng ba không cao cũng không thấp, nếu rơi từ trên đó xuống thì ít nhất cũng bị tàn tật nửa người.

Nghĩ đến lúc nãy Độ Niệm từ trên cao như vậy chạy trốn, huyệt thái dương Phó Kiêu giật giật.

Hắn không dám tưởng tượng nếu Độ Niệm rơi xuống từ đó sẽ có hậu quả như thế nào.

Chẳng lẽ để có thể rời khỏi hắn, Độ Niệm đến an nguy của bản thân cũng không để ý sao?

Phó Kiêu đứng tại chỗ một lúc mới sầm mặt đi lên tầng ba.

Hắn đã nhiều ngày không đến căn phòng này. Mỗi lần đi đến tầng ba, định đi vào xem một chút, hắn lại nghĩ đến thái độ của Độ Niệm đêm đó, rồi lại quay người rời đi.

Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Độ Niệm, cũng không muốn nghe Độ Niệm dùng giọng điệu lạnh nhạt đó nói chuyện với hắn.

Phó Kiêu bước tới, dùng chìa khóa mở cửa rồi đẩy ra.

Một cơn gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt, nhiệt độ trong phòng thậm chí còn thấp hơn bên ngoài.

Hắn nhìn thấy cơm trưa đã nguội lạnh trên bàn, Độ Niệm đang tựa vào đầu giường, hơi nghiêng đầu, hai mắt nhắm chặt.

Phó Kiêu nghẹt thở trong giây lát, bước nhanh đến bên giường.

Trên giường, đôi môi Độ Niệm có chút tái nhợt, hàng mi dài lặng lẽ rũ xuống, l*иg ngực phập phồng nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy, càng giống như đã không còn hơi thở.

Nhìn thấy cảnh này, tim Phó Kiêu như ngừng đập. Hắn cúi người, đặt tay lên trái tim Độ Niệm, cảm nhận được nhịp đập dưới lòng bàn tay mới thở phào nhẹ nhõm.

Độ Niệm bị động tác của hắn đánh thức, lông mi run rẩy, chậm rãi mở ra. Trong mắt y vẫn còn có chút mê mang, bàn tay lạnh lẽo chạm vào tay Phó Kiêu đang đặt trên ngực.

Trong lúc nhất thời, y tưởng mình ngủ quên trong phòng làm việc của Phó Kiêu, bị Phó Kiêu chuẩn bị về nhà đánh thức.

Rất nhanh, Độ Niệm liền tỉnh táo.

Y đối mắt với Phó Kiêu, sắc mặt lạnh lẽo, "Anh nói Phó Đinh về nước rồi, thằng bé đang ở đâu?"

Sắc mặt Phó Kiêu càng khó coi, giống như nghiến răng nghiến lợi, "Em còn có tâm trạng quan tâm đến nó."

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Độ Niệm muốn rời xa hắn.

Lúc nhận được điện thoại của cấp dưới, hắn suýt chút nữa bóp nát điện thoại trong tay, tim như lửa đốt.

Còn tức giận hơn cả lúc biết được Độ Niệm phản bội mình.

Hắn có thể cho phép Độ Niệm tức giận vì bị nhốt lại, chịu đựng sự thờ ơ của Độ Niệm, thậm chí tha thứ cho sự phản bội của Độ Niệm.

Nếu Độ Niệm phản bội hắn vì tiền, hắn có thể cho Độ Niệm càng nhiều tiền hơn.

Nhưng hắn không thể chấp nhận được việc Độ Niệm muốn rời khỏi hắn.

Chỉ mới nghĩ đến những ngày không có Độ Niệm bên cạnh, hắn đã muốn phát điên rồi.

Độ Niệm quay mặt đi, nhìn chiếc đệm dưới thân: "Phó Đinh cái gì cũng không biết, anh bảo thằng bé trở về chăm chỉ học tập đi, không cần lo lắng mấy chuyện này."

Phó Kiêu đột nhiên cười một tiếng, nắm cằm Độ Niệm.

"Nó cái gì cũng không biết?" Ánh mắt hắn đen kịt, khóa chặt Độ Niệm, "Làm sao tôi biết được liệu nó có phải người Phó gia đưa đến thông đồng với em hay không?"

Con ngươi Độ Niệm co rút lại, khóe môi mấp máy, không dám tin nói: "Anh điên rồi sao?"

"Tại sao hôm đó Phó Đinh lại đến thành phố D tìm em?" Con ngươi đen như mực của Phó Kiêu hiện lên ác ý, "Ngày đó tôi bị thương trong ngõ, em cũng vì đi đón nó mới đi qua đó, lẽ nào lại trùng hợp như vậy sao?"

Khuôn mặt Độ Niệm tái nhợt, y không ngờ Phó Kiêu lại nghĩ mọi chuyện thành như vậy, ngay cả Phó Đinh cũng nghi ngờ.

"Cái tên đêm đó em gọi," Phó Kiêu từ trên nhìn xuống, giáng một đòn cuối cùng, "Có phải Phó Đinh không?"

Đôi môi Độ Niệm run run, y không nói gì, con ngươi như thủy tinh sắp tan vỡ.

Phó Kiêu buông y ra, trong mắt không có độ ấm, nhìn chằm chằm vẻ mặt của y một lúc mới nói câu cuối cùng: "Độ Niệm, em đừng hòng rời khỏi tôi."

Tiếng bước chân xa dần, cửa phòng lần nữa bị khóa lại, thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Độ Niệm ngồi trên giường không nhúc nhích, ánh mắt dừng ở góc phòng, hồi lâu cũng không di chuyển.

Một người giúp việc cầm một bộ chăn ga trải giường mới đi vào, đặt nó ở phía bên kia giường rồi nhanh chóng ra ngoài.

Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Độ Niệm mới yên lặng xuống giường, cởi ga trải giường buộc trên cửa sổ, rồi đóng cửa sổ lại.

Mấy ngày kế tiếp, Độ Niệm an phận ở trong phòng, giống như đã hoàn toàn từ bỏ ý định chạy trốn.

Lễ Giáng Sinh qua đi, ngày đầu năm mới sắp đến.

Không biết có phải vì biểu hiện gần đây của Độ Niệm không tồi hay không, vào đêm giao thừa, người bên ngoài nói với Độ Niệm y có thể đi ra ngoài một ngày.

Độ Niệm không có hứng thú với việc rời khỏi căn phòng này. Cả căn nhà này chính là một cái l*иg khổng lồ, rời khỏi phòng thôi thì có ích lợi gì.

Chỉ là trong lòng y vẫn luôn lo lắng cho Phó Đinh, có thể nhân lúc rời khỏi phòng tìm cơ hội liên lạc với Phó Đinh. Vậy nên sau bữa trưa, Độ Niệm rời khỏi phòng đi ra ngoài một chút.

Trong đại sảnh cực kỳ náo nhiệt, người giúp việc bận rộn ngược xuôi, trang trí sảnh tiệc tinh xảo xa hoa, trên bàn ăn đặt bó hoa tươi, mọi thứ đều được lau chùi sạch sẽ không tì vết.
« Chương TrướcChương Tiếp »