Chương 1: Anh Trai Đầu Tiên

Từ khi nhớ được, Khương Sanh biết mình là trẻ mồ côi.

Cô đào bới rác, giật thực ăn của chó, cũng trộm vườn sau của người ta.

Năm tuổi, cô đi trộm đồ ăn thừa trong bếp của một gia đình giàu có, bị một người hầu phát hiện, tập hợp ba năm người đàn ông cường tráng vây quanh, đánh đập cô rồi đuổi ra khỏi nhà.

Cô bé chân chưa dài, thân hình còng, nằm đó suốt ba ngày mới bình phục.

Việc đầu tiên khi có thể đứng dậy, chính là đi tìm thức ăn.

Khương Sanh biết, chỉ có ăn cơm, người mới có thể sống được.

Năm 7 tuổi, Khương Sanh đã học cách tận hưởng gian khổ.

Mặc dù cô không cha không mẹ không có ai yêu thương chăm sóc, nhưng cô có thể ăn cơm trăm nhà, có thể đứng ngoài đường lựa chọn, rốt cuộc nên vào nhà hàng Lý Ký để nhặt cơm rơi, hay là đến quán thịt kho Chu Ký để giành xương với chó.

Sau nhiều lựa chọn, cô để mắt đến đầu bếp của Di Hồng Viện, một kỹ viện nổi tiếng trong thành phố.

Cô bé Khương Sanh rất thông minh, cô biết khách đến Di Hồng Viện không vội ăn, họ thường gọi một bàn cá thịt mà không thèm động đến mấy miếng.

Sau khi khách rời đi, ma cô và đầy tớ trước tiên sẽ chia nhau những phần ăn đầy đủ hơn, phần đầu, cổ và chân gà dai còn lại sẽ được ném vào một cái thùng lớn trong bếp.



Đây là món ngon hiếm có của Khương Sanh, mỗi lần ăn uống đủ no cô sẽ xách một bịch mang về nhà từ từ ăn.

"A." Nghĩ tới ký ức tốt đẹp lần trước ăn chân gà, Khương Sanh nuốt nước miếng, xoa xoa lòng bàn tay.

Phía trên bức tường này là bếp sau của Di Hồng Viện.

Đáng tiếc cô không cao, chỉ có thể chui vào hố chó.

Khương Sanh cúi đầu, cố gắng tìm kiếm cái lỗ nhỏ mà cô vào và ra lần trước, nhưng cô không tìm thấy nó, chắc chắn đã bị ai đó chặn lại.

Cô đau khổ, bất thình lình của sau của Di Hồng Viện mở ra và có người đuổi ra ngoài.

Cô bé Khương Sanh sợ hãi đến co ro trong bụi cỏ và cầu nguyện không ai nhìn thấy mình, cô không muốn bị đánh.

May mắn thay, không có ai nhìn thấy, chỉ nghe tiếng nói hung hăn, “Bà đây nuôi không được mày rồi, Di Hồng Viện cũng không nuôi nổi mày, cút đi chi bà, đừng nói với người khác là biết bà, cũng đừng đến đây nữa”.

Có thứ gì đó rơi xuống đất.

Ngay sau đó, cửa sau lại mở ra rồi đóng lại, chốt cửa lại đóng lại.

Khương Sanh thở phào nhẹ nhõm, thận trọng thò đầu ra ngoài, nhìn thấy một cậu bé tám chín tuổi mặc áo choàng vải mịn đang ngồi ngơ ngác.

Ôi, tiểu công tử bị gia đình bỏ rơi.



Khương Sanh vươn đầu, không hiểu sao chắc chắn rằng anh ấy đang buồn.

Bởi vì những người chưa từng có cha mẹ, sẽ không biết cha mẹ tốt như thế nào, cũng không biết nhớ cha mẹ.

Nhưng nếu một người từng được mẹ yêu thương lại bị mẹ bỏ rơi, chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy trống rỗng và khó chịu.

Giống như... vừa nhặt được một túi thịt lớn thì bị một con chó hoang lao ra giật mất.

"Chao ôi”. Khương Sanh thở dài.

Tiểu công tử dời mắt đi, ngơ ngác nhìn cô, không nói nên lời.

Khương Sanh cảm thấy có lỗi với anh, nhưng không quan tâm đến anh.

Cô tìm thấy cái hang chó, ngay sau đám cỏ cao.

Cô bé bảy tuổi dùng tay chân nhanh nhẹn vào bếp vớt trong một chiếc xô lớn cao bằng đầu người.

Vớt đầu, cổ, chân gà, đuôi cá, tất cả những gì ăn được rồi bọc trong một miếng vải nhỏ.

Khương Sanh hôm nay không có thời gian để nếm thử, bởi vì một ma cô chú ý đến chuyển động và hét lên: "Tên trộm nhỏ từ đâu đến?"