Edit: J.F
Tháng cuối cùng của năm đã qua, tiền thưởng cuối năm chờ mong đã lâu cuối cùng cũng vào thẻ.
Đến tay còn 56000, hệ số cao hơn năm ngoái một ít, bởi vì năm nay điểm thi đua của Gia Ánh là A.
Trong tổ có 11 người, hai người đạt A, cậu là một trong hai người đó, nghe nói điểm thi đua đạt loại A thì năm sau được thăng chức như chong chóng gặp gió, cấp danh ngạch này cho Gia Ánh, các đồng nghiệp đều tán thành.
Cậu làm việc cần cù, có niềm tin trong cuộc sống, bằng cấp và năng lực không thiếu cái nào, khuyết điểm lúc trước chính là trạng trái tinh thần cá nhân, gần đây cũng đã khắc phục không làm ảnh hưởng đến trình độ công tác.
Nhưng so với việc thăng chức, Tiêu Gia Ánh càng quan tâm đến việc bản thân sẽ bước qua năm mới như thế nào, số tiền thưởng này, trong ngày nhận được cậu đã tính toán xong.
Cho mẹ một bao lì xì 10000, 30000 gửi tiết kiệm, còn 16000 để chi tiêu cho Tết âm lịch.
Chạng vạng đi ngang qua chợ, cậu vội vàng xuống xe.
Phải mua một món quà năm mới cho gấu chứ?
Đồ vật mà trẻ con nhà người khác nên có, gấu nhỏ của cậu cũng phải có, nhưng mà phải mua cái gì, nó chỉ là gấu bông, lại không cần đua đòi ăn mặc như mấy bạn cùng lứa tuổi.
Nghĩ tới nghĩ lui Tiêu Gia Ánh đi vào cửa hàng bán đồ chơi, quyết định chọn một món mà cậu cho là ngốc nghếch, một con thú bông nho nhỏ, không vì điều gì, chỉ vì quần áo trên người nó.
Bộ đồ cao bồi màu tối, tay áo làm bằng da màu đen, bên ngoài là áo hoodie tươi trẻ, xem kích cỡ hẳn là gấu sẽ mặc vừa.
"Muốn đóng gói thành quà tặng không?
Trước quầy thu ngân, nhân viên cửa hàng tươi cười hỏi cậu.
Tiêu Gia Ánh suy nghĩ một lát:
“Gói đi.”
"Được, tặng con trai hay con gái? Gói bằng giấy màu hồng nhạt giúp anh có được không?"
"Tặng....em trai."
Nhân viên cửa hàng lập tức liếc cậu một cái, chắc là nghĩ thầm cậu đã lớn như vậy mà cha mẹ còn có sức mà sinh đứa nữa.
Tiêu Gia Ánh ngượng ngùng mà nâng khóe miệng lên.
Về đến nhà, cậu bắt đầu sắp xếp hành lý về quê.
Gấu ở bên cạnh nhìn:
"Về nhà bao lâu?"
"Mùng bảy quay lại, không mua được vé mùng sáu."
Gấu không cảm xúc mà hừ một tiếng.
Xếp hành lý xong, Tiêu Gia Ánh bắt dầu kiểm tra giấy tờ tùy thân, sáng mai phải đi sớm, buổi sáng mới kiểm tra lại luống cuống tay chân.
Không được bao lâu, gấu đánh ngã ly nước trong phòng khách:
"Nóng chết!"
“Cẩn thận một chút.”
Cậu đi ra ngoài nhặt lên:
"Không có tôi ở đây, nhóc đừng đυ.ng chạm lung tung, lỡ đâu xảy ra gì đó ngoài ý muốn."
"Chắc cậu ước tôi có gì đó ngoài ý muốn phải không?"
Tiêu Gia Ánh vốn dĩ không muốn mang gấu về nhà, bởi vì Lưu Huệ không thích cậu chạm vào đồ vật của con gái.
"Những thứ này tôi phải mua bằng tiền, cậu muốn nổi giận liền tùy tiện đập nát sao?"
“Cùng lắm thì đền cho cậu!"
Nghĩ đến hai người đã cùng nhau trải qua nhiều việc như vậy, tết đến vậy mà cậu để nó một mình, gấu núp trong sô pha tự ôm cơn tức.
Đến giờ ngủ, Tiêu Gia Ánh đứng ở cửa phòng ngủ gọi gấu:
"Sao không vào đi?"
Gấu liếc mắt sang một bên không nói tiếng nào.
"Vậy thôi, ngủ ngon."
Nói xong, đèn bên ngoài liền tắt, phòng khách bỗng tối om.
Nghe được tiếng đóng cửa trong bóng tối, gấu nghiến răng nghiến lợi hết ba giây, đột nhiên ngã người vào sô pha:
"Không mang theo thì thôi, chẳng có gì mới lạ!"
Nó lấy thảm trên sô pha cuộn mình thành một đống, yết hầu phát ra âm thanh ăn thịt người, tự cho như vậy là đáng sợ.
Phòng khách im ắng, nửa phút sau, tiếng nói ôn hòa truyền đến từ phòng ngủ:
"Khụ khụ."
Gấu sửng sốt trước tiên, sau đó trừng mắt.
Tiêu Gia Ánh chưa vào phòng, cậu giả vờ tắt đèn, thật ra vẫn luôn âm thầm quan sát.
"Lúc nãy ai mới mắng tôi?"
Cậu bước qua, xốc thảm, xách lỗ tai gấu lên.
Gấu đá cậu một phát:
"Mn, cậu đáng bị mắng."
Gia Ánh mỉm cười:
"Tính tình cũng lớn ghê, mang theo nhóc cũng được, nhưng phải hứa mấy điều."
Ở quê không thể chạy lung tung để bị phát hiện, không thể phá hư đồ vật, càng không thể hù dọa người khác.
"Mẹ tôi lớn tuổi, không chịu nổi đâu."
“Dong dài.”
Gấu hừ lạnh:
"Cũng không phải ai cũng dọa."
"Phải nghe lời."
"Nếu bà đánh tôi thì phải làm sao?"
Tiêu Gia Ánh sắp bị hoang mang, nắm cái mũi nhỏ của nó:
"Vậy cũng không thể đánh trả, bà là người lớn tuổi, vả lại bà đánh một con gấu để làm gì? Trừ khi nhóc thật sự đáng ghét, người đáng ghét nên bị đánh."
Gấu không tình nguyện mà run run lỗ tai, tỏ vẻ đã biết.
Sáng sớm đội tuyết nhỏ ra ngoài, may mắn xe lửa không bị hoãn.
Quê cậu cách chỗ cậu thuê khoảng sáu giờ xe, gấu cảm thấy mới mẻ như phát hiện đại lục mới, Tiêu Gia Ánh lúc tỉnh lúc ngủ, đến khi cẳng chân đã ngồi đến tê rần.
Phương nam ẩm ướt, cho dù đông đến cũng vẫn giữ được chút màu xanh cây cỏ.
Vào nhà Tiêu Gia Ánh mới biết Lưu Huệ bị bệnh.
Cậu đặt hành lý vào phòng ngủ rồi ra ngoài nói chuyện với mẹ, gấu ở lại trong phòng, quan sát khắp nơi, phát hiện phòng cậu ở hiện thực giống y như trong mộng.
Bố trí đơn giản, sách ngoại khóa chồng chất như núi cùng với bàn học không hề có chút cảm giác tươi trẻ nào, cái người tên Tiêu Gia Ánh này thật sự khô khan.
Quan sát xong gấu nhảy đến sau cửa nghe lén.
"Mẹ phải phẫu thuật mà sao không nói với con?"
"Nói với con thì được gì? Con có thể giúp mẹ đổ phân, hứng nướ© ŧıểυ hay trò chuyện với mẹ sao? Mẹ ngại phải nhờ vả người khác, mẹ cũng lớn tuổi rồi, không làm gì cũng đau này đau kia, bình thường thôi."
Cách nói chuyện của Lưu Huệ đã như vậy từ trước đến giờ, Tiêu Gia Ánh cũng đã quen, bà bị u xơ tử ©υиɠ, sau khi giải phẫu theo lý thuyết thì không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tốt, vận động hợp lý là được.
"Mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng bận tâm chuyện gì."
Mẹ cậu liếc cậu một cái:
"Nói hay quá, nếu con nghe lời mẹ, đừng để mẹ lo lắng thì mẹ không cần phải bận tâm chuyện gì hết."
Mới nghỉ ngơi được một chút, có thân thích đến gõ cửa.
Tuy Tiêu Gia Ánh trầm lặng nhưng cư xử ổn trọng khéo léo, đã vậy trình độ học vấn và công việc đều rất tốt, thân thích ở quê cũng lấy làm tự hào.
Lưu Huệ lại rất ít khi khen Tiêu Gia Ánh, đặc biệt là lúc có người ngoài, bà luôn trách mắng con trai duy nhất của mình.
"Có hiếu sao? Lúc tôi giải phẫu nó cũng chẳng về nhìn tôi một cái, vậy mà có hiếu sao? Tôi nói chứ, nuôi con giống như trả nợ, đến lúc già cũng chẳng trông cậy được gì, vất vả cả đời vẫn là phải vào viện dưỡng lão ở."
"Tiền lương thì khỏi nói, tính cách của nó mấy người không phải không biết, nói cũng không nói, làm cũng chẳng chịu làm, làm trong công ty lớn có tác dụng mới là lạ."
"Lại còn là một nghiên cứu sinh, trong xã hội bây giờ nghiên cứu sinh quơ một phát được một nắm, có lợi gì đâu? Ăn mấy cái lương chết, làm sao mà giàu nổi, còn không bằng xx nhà bà, tự mình buôn bán, tự làm chủ, sau này bà còn được hưởng phúc vài năm. Tôi lại không như vậy, tôi ly hôn với ba nó nhiều năm rồi, nuôi nó lớn là kết thúc nhiệm vụ! Tốt hay xấu là do nó quyết định."
Mấy thân thích nghe Lưu Huệ nói như vậy, dĩ nhiên cũng muốn phối hợp để giáo dục con cháu một chút:
"Nghe lời, nghe lời mẹ đi, mẹ con cũng khó khăn lắm, sau này lập gia đình hai đứa nhớ hiếu thảo với mẹ, đừng mải mê công việc, mẹ bị phẫu thuật là chuyện lớn, sao lại không về thăm? Cũng may sức khỏe bà còn tốt, lỡ đâu xảy ra chuyện gì muốn khóc cũng không kịp."
Tiêu Gia Ánh chỉ có thể kiên nhẫn ngồi nghe.
Sau đó thật sự không chịu nổi mới lấy cớ làm ngoài giờ để về phòng, Lưu Huệ ở sau lưng còn nói với theo:
" Nói nó mới có hai câu mà đã không muốn nghe, sau này tôi không thèm nói nữa, mấy người đừng có trách tôi là người mẹ như vậy."
Nhiệt độ trong phòng khá thấp, áo lông của Tiêu Gia Ánh không đủ dày nên khoác thêm một cái áo khoác khác.
Hai tay đút vào túi áo, cậu ngồi trước cửa sổ hấp thu không khí mát lạnh.
Gấu dựa nghiêng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm cậu:
" Cậu không vui sao?"
Tiêu Gia Ánh lắc đầu rất nhẹ.
" Chỉ là cảm thấy khó hiểu."
"Khó hiểu chỗ nào?"
" Mẹ tôi thương tôi là chuyện hết sức rõ ràng, nhưng tại sao tôi lại thấy áp lực như vậy?"
Cậu không muốn là một đứa con bất hiếu nhưng có đôi khi cậu thật sự rất muốn....tìm một nơi khác, ở đó và không bao giờ trở lại.
Nảy sinh ý nghĩ như vậy sẽ làm người ta cảm thấy tội lỗi nhưng lại không có cách nào để khắc phục, cũng giống như ý niệm tự sát, cứ nảy sinh rồi lại vì áy náy mà nhẫn nại, cho đến một ngày không còn nhẫn nại được nữa.
Gấu nói:
" Tiêu Gia Ánh, tôi không hiểu gì hết."
" Không hiểu thì thôi."
Cậu chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi.
Nằm ghé lên bàn, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, vành tai lại bị ai đó thổi khí.
"Đừng quấy."
Cậu giơ tay muốn đẩy gấu ra, gấu lại kéo lấy tai cậu:
" Ông đây làm ảo thuật cho cậu xem."
Cậu cúi đầu cười:
"Sao lại đột nhiên làm vậy?"
" Cậu xem hay không?"
"Xem thử đi."
Gấu bảo Tiêu Gia Ánh nhắm mắt, năm giây sau mở mắt ra.
....Có một thằn lằn rất lớn nằm bò trên cửa kính, lớp da sần sùi đen sì, thoạt nhìn khá là kinh khủng.
"....Cái thứ gì đây?"
Tiêu Gia Ánh sợ đến mức biến đổi sắc mặt, gấu ở bên cạnh cười xấu xa:
" Nhắm lại lần nữa, nhắm lại lần nữa."
Tiêu Gia Ánh không tin nó:
"Mơ đi."
"Mau nhắm lại!"
Gấu đá đá vai cậu:
"Nhanh lên đi! Nếu không nhắm tôi liền biến nó vào trong miệng cậu."
Năm giây sau, một con thằn lằn cỡ hai ngón tay xuất hiện, bò ngang cửa sổ mà cũng không bò nổi.
Tiêu Gia Ánh tức giận, xách gấu ném lên giường:
"Nhàm chán quá đi!"
"Nhàm chán thì sao? Cậu cười là được rồi."
Gấu nói nghe nhẹ nhàng bâng quơ, người nghe lại rất xúc động.
Hôm sau, Tiêu Duy_ba của Gia Ánh đến.
Ông hiếm khi đến nhà vợ trước, nhưng vì trách nhiệm làm chồng làm cha nên ông chủ động mang đồ bổ đến thăm.
Thái độ của Lưu Huệ không tốt lắm nhưng vẫn không đuổi ông đi.
Hai người kết hôn lúc còn trẻ, nay đã lớn tuổi, ngồi với nhau lại không có gì để nói, vậy rốt cuộc hôn nhân có ý nghĩa gì, Tiêu Gia Ánh thầm hỏi.
"Sao ba lại đến đây?"
" Vừa lúc rảnh rỗi nên đến đây thăm hai mẹ con, về hôm qua sao?"
" Dạ."
Tiêu Gia Ánh rót nước cho ba, cánh tay gầy trơ xương lắc lư trong áo lông, Tiêu Duy nhăn mặt hỏi cậu có phải cũng bị bệnh không, cậu nói không có, chỉ là công việc khá bận rộn.
"Ba mang quà cho hai mẹ con."
Cậu về phòng lấy quà đã mua cho ba mẹ, của ba là một chai rượu, của mẹ là một cái áo khoác lông dê.
Mẹ cậu nhận lấy nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dặn dò cậu đừng tiêu tiền phung phí, ba cậu lại khen cậu là đứa con có hiếu.
" Bệnh của mẹ con đã khá hơn chưa?"
Vợ trước của ông ngồi bên cạnh ông mà ông lại hỏi cậu, cậu đành phải trả lời thay cho mẹ:
"Đỡ nhiều rồi."
"Có việc liền gọi điện thoại cho ba, dù thế nào thì ba cũng là ba của con, có trách nhiệm với hai mẹ con."
Hốc mắt Lưu Huệ đau xót, đứng dậy đi đến phòng bếp nấu ăn.
Người một nhà khó được mà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, mặc dù còn chưa đến giao thừa, chỉ là ngày 29 cuối năm nhưng Tiêu Gia Ánh đã thấy đủ.
Trong bữa cơm, ba cậu khui chai rượu cậu mua, cậu chỉ uống với ba hai ly nhỏ, mặt đã hồng lên.
Lúc còn trẻ ba cậu vẫn chưa thích uống rượu, sau khi ly hôn với mẹ mới thường xuyên uống.
Rượu qua ba vòng, Tiêu Duy nói đã đến bệnh viện thăm Lưu Huệ mấy lần, sắc mặt Lưu Huệ cũng chưa hòa hoãn, vành mắt bà đỏ hoe còn cắn răng mạnh miệng:
"Ai cần lòng hảo tâm giả tạo của ông!"
"Chúng ta đã cãi nhau nhiều năm như vậy, cũng buông xuống được rồi, Lưu Huệ, con trai của chúng ta cũng sắp kết hôn."
Vừa nghe đến chuyện này, bà mới thật sự không nhịn nổi, bắt đầu lau nước mắt, bà vẫn chưa nói cho Tiêu Duy biết, con trai của hai người không thích phụ nữ.
Tiêu Duy cho rằng bà quá xúc động nên an ủi vài câu.
10 giờ hơn Tiêu Gia Ánh theo ba xuống lầu.
"Quan tâm nhiều đến mẹ con, bà ấy cũng có nỗi khổ riêng."
"Con biết."
Đi được vài bước, Tiêu Duy lại quay trở về vỗ vỗ vai cậu:
"Con trai, con cũng rất mệt mỏi."
Có trong nháy mắt này, Tiêu Gia Ánh nảy sinh do dự với cái chết, người sống trên đời luôn có trách nhiệm của chính mình, có việc cần phải làm tốt, không thể trốn tránh mãi được.
Gấu ở bên cửa sổ nhìn.
Nó nhìn thấy Gia Ánh đứng một mình ở dưới, cậu dõi theo bóng lưng của ba rồi đứng lặng hồi lâu, trong bóng đêm mọi thứ đều thật quạnh quẽ, chỉ có thân ảnh Gia Ánh là ấm áp, cũng là hình ảnh rõ ràng nhất.
Về đến nhà, Lưu Huệ đã ngủ, bà không biết con trai bà trở về cùng một con gấu bông, bà đang đắm chìm trong hồi ức của hôn nhân, không có tâm tư sắp xếp hành lý cho con trai.
Lấy chìa khóa mở cửa, gấu dựa vào tủ giày đợi cậu:
" Cậu đi cũng lâu rồi đó."
Ngữ điệu thiếu kiên nhẫn:
" Tôi sắp ngủ mất."
“Phải không? Tôi không chú ý.”
Lúc cúi đầu thay giày, Tiêu Gia Ánh xoa nhẹ một bên mặt.
Vào phòng ngủ, cậu thương lượng với gấu:
"Ngày mai tôi muốn nói với mẹ tôi, đầu năm tìm cách đưa bà đến chỗ tôi thuê ở chung với tôi."
"Dù sao thì bà cũng đã về hưu, ở đâu mà chẳng được, để bà ở đây một mình tôi không yên tâm."
"Còn nhóc....tôi sẽ nói với bà sau, có thể sẽ khó tiếp thu nhưng cũng không phải không được, mẹ tôi...mẹ tôi...bà rất hiền lành."
Gấu sửng sốt không nói chuyện.
Sau một lúc lâu mới chậm chạp đáp:
"À."
Tiêu Gia Ánh nắm lấy tay gấu.
Tay nó vừa mập vừa mềm, vải lót trong lòng bàn tay bằng da, rất lạnh.
" Chỉ vậy thôi?"
" Nếu không thì sao?"
Gấu nói:
" Tôi biết bản thân tôi ăn nhờ ở đậu, chuyện này cậu không cần nhấn mạnh, dù sao thì tôi cũng chẳng là gì."
Tiêu Gia Ánh hơi khựng lại, thấp giọng:
"Nhóc là em trai tôi."
"Đừng có lừa mình dối người, cậu có em trai, không phải tôi."
Chuyện này thì có liên quan gì đến lừa mình dối người?
Nhưng gấu nói rất tự nhiên và thoải mái làm Tiêu Gia Ánh không biết phản đối thế nào, đành phải tiếp tục xoa xoa móng vuốt nó:
"Ngày mai tôi mang nhóc đi hội chùa, Tết âm lịch ở đây người ta mở chợ rất vui, có rất nhiều..."
“Thôi bỏ đi.”
Gấu rút móng vuốt ra:
"Tôi không có hứng thú.”
Tiêu Gia Ánh mím chặt môi:
“Phồn phồn, nhóc yên tâm, sang năm tôi nhất định sẽ giúp nhóc tìm được người thân, sẽ không để nhóc phải cô đơn."
" Vậy cảm ơn nha, anh trai."
Trong những chữ này có chứa chút giận dỗi nhưng nó không để Gia Ánh nhận ra.
Cho nên Tiêu Gia Ánh yêu thương mà ôm nó:
"Có anh trai ở đây, Phồn phồn tuyệt đối không bị lưu lạc đầu đường."
" Cậu dỗ em bé à Tiêu Gia Ánh?"
"Có tác dụng là được rồi."
Gia Ánh bắt chước ngữ điệu của gấu lúc nãy.
Gấu căng mặt, âm thanh thiếu niên trong sáng được phát ra:
" Vậy cậu ôm tôi một lần nữa đi."
“……”
Tiêu Gia Ánh nói:
“Không được làm nũng.”
Vừa dứt lời đã bị gấu mạnh mẽ ôm lấy, đáng tiếc cánh tay nó không đủ dài, có vẻ vô cùng miễn cưỡng.
“Tiêu Gia Ánh, chờ đến khi tôi biến thành người, chuyện đầu tiên tôi làm là ôm cậu."
" Được được được, đến lúc đó muốn ôm sao thì ôm, được chưa?"
" Không phải ôm kiểu này, là kiểu khác."
" Kiểu nào?"
Gấu nghiến răng:
“Cậu biết rõ còn cố hỏi!”
Tiêu Gia Ánh vô cớ mà đỏ mặt:
" Tôi không biết gì hết."