Chương 1: Đến gần gấu

Edit: J.F

"Ba, mẹ, xin tha thứ cho con. Làm con trai của ba mẹ nhưng con thật ích kỷ, vốn dĩ con phải chăm sóc cho hai người đến cuối đời nhưng con không muốn tiếp tục sống như vậy, không thể giả vờ bản thân không có chuyện gì, cho nên, xin ba mẹ....."

Còn chưa gõ xong, khuôn mặt không có gì nổi bật của Tiêu Gia Ánh hơi khựng lại, rồi lại đờ đẫn mà xóa đi đoạn mở đầu.

Ngừng tay, cậu đột nhiên nghĩ đến một câu: bạn muốn lặng lẽ đi tìm chết, sau đó để toàn thế giới phải bất ngờ.

……

Đúng là nhàm chán, đúng là hết sức thô tục, ngay cả di thư cũng nhạt nhẽo như nước sôi để nguội.

Hơn nữa, sao phải giả mù sa mưa mà van xin tha thứ? Người chết thì cần gì phải giữ danh dự.

Nhưng mà cũng bình thường, là người, viết nhật ký mà còn không tránh được việc viết hoa mĩ hơn sự thật, huống chi là loại di thư chắc chắn sẽ bị mọi người truyền đọc này.

Tưởng tượng đến sự tình sau khi bản thân tắt thở, cái thứ này sẽ bị cảnh sát, cha mẹ, người thân, bạn học tiểu học, thậm chí là cấp trên và đồng nghiệp lén lút bàn luận, Gia Ánh lại bắt đầu lo trước lo sau.

Trong di thư mà nói lời oán trách xã hội thì có vẻ quá trẻ con, oán trách cha mẹ thì như sói mắt trắng không có lương tâm, oán trách công việc thì chắc chắn sẽ có đồng nghiệp tỏ vẻ thâm ý mà nhắc nhở:

"Chậc, còn trẻ như vậy, quá đáng tiếc, nhưng mà trước đó không nghĩ khả năng chống lại áp lực của cậu ta lại thấp như vậy, haizz..., không cần thiết phải như vậy, cmn, công việc của tôi còn mệt hơn cậu ta, trong nhà còn có hai đứa nhỏ há mồm chờ ăn cơm, cũng phải cố gắng mà gánh vác đó thôi?"

....Luôn có một kiểu người mà ngay cả người chết cũng không tha, thiếu đạo đức.

Thôi, vẫn nên đi chụp ảnh trước, di thư thì quay về lại viết.

Cậu khép máy tính lại, xách túi rác ra ngoài.

Thời tiết không tốt, ngoài trời âm u giống như muốn đổ mưa, dù che mưa thì không biết để ở đâu rồi, tính cậu có chút bừa bãi nhưng sống độc thân thì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Khu đổ rác thường không được người dọn dẹp, bốn cái nắp thùng đều bị rác đội lên một nửa, mùi vị khó chịu bay từ trong đó ra.

Cậu đành phải đi xa hơn một chút, đến cửa tiểu khu để ném rác.

"Mẹ nó, trong thùng rác chỉ có con gấu bông!!"

Một bé trai chạy bộ ở phía trước cậu, duỗi cổ nhìn liếc qua một cái rồi ghét bỏ mà bổ sung thêm:

"Quá bẩn, thật ghê tởm!"

Mẹ của nó đang chơi di động, đầu cũng không nâng mà có lệ nói:

"Đừng chạm vào, coi chừng có vi khuẩn."

Sau khi bọn họ đi qua, Gia Ánh mới bước đến.

Không biết là gấu bông bị nhà ai vứt bỏ, bị ném ở thùng rác màu đen ghi chữ "Không thể tái chế", màu lông xám xịt, trên đầu bị bao nilon và vỏ trái cây đè lên.

Nội tâm Tiêu Gia Ánh không hề gợn sóng.

Có thứ gì lạ đâu, chỉ là một con gấu bông cũ mà thôi.

Buông tay, túi rác trong tay rơi vào, đột nhiên nghe được một tiếng "Đệch" cậu còn tưởng là ảo giác.

Sau khi sửng sốt hai giây, Tiêu Gia Ánh nhìn vào trong, chỉ thấy gấu bông không hề nhúc nhích, chung quanh cũng hoàn toàn không có ai.

Cậu hít vào rồi thở ra một hơi, thầm mắng bệnh trầm cảm của bản thân lại có vấn đề.

Khi vừa định đóng nắp thùng lại nghe được một tiếng huýt sáo.

Đúng vậy, là tiếng huýt sáo.

Như một nam sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, rõ ràng rất lúng túng lại giả vờ một bộ lão luyện, dựa thùng rác ngả ngớn mà huýt sáo.

“Hi!”

“?”

Thanh âm phát ra từ thùng rác, Tiêu Gia Ánh thong thả mà quay đầu lại, khó tin mà rũ tầm mắt xuống.

"Có muốn một con gấu bông không?"

Tiêu Gia Ánh tin chắc đầu óc mình bị lỗi, nếu không sẽ không nghĩ rằng con gấu đang đến gần.

Cậu gấp gáp đóng nắp thùng lại, sau đó nhảy lùi lại một mét, quay đầu liền chạy ra ngoài.

Trong lúc chạy trốn còn mơ hồ nghe được một câu, vừa buồn vừa tức lại rất có khí phách:

"Mẹ nó, rốt cuộc có người nào có thể nghe thấy mình nói chuyện không vậy?"

……

Sau khi đến tiệm chụp ảnh, Tiêu Gia Ánh vẫn còn thất thần, toàn bộ quá trình đều nhớ lại sự việc phát sinh lúc đi ném rác, cho nên di ảnh chụp chẳng ra gì, đặc biệt là ánh mắt, trong mờ mịt còn mang theo chút nghi hoặc.

Lúc tiễn cậu đi, nhϊếp ảnh gia cũng không có mặt mũi mà đòi tiền, bởi vì suy đoán là vị khách hàng này rất không vừa lòng.

Thật ra nào dám không hài lòng, cậu là kiểu người cho dù tóc bị cắt đến nát nhừ cũng không dám phiền đến thợ cắt tóc, thậm chí còn sẽ không dám từ chối việc tặng một cái năm sao khen ngợi:

"Cảm ơn, cảm ơn, OK, bình chọn xong rồi, cái gì? Đóng tiền? Cũng được..."

Sau đó ra cửa quẹo trái liền bắt đầu hỏng mất.

Khi rời khỏi chợ trời đang mưa.

Là kiểu mưa phùn kéo dài, thường có vào mỗi đầu mùa xuân.

Nhưng Tiêu Gia Ánh không thích ngày mưa.

Cậu cảm thấy đế giày ẩm ướt đi tới đi lui thật phiền phức, đã vậy dù che mưa cũng bị dính nước, chống ở bên cạnh chỗ ngồi làm việc sẽ khiến người chú ý.

Trở lại tiểu khu, cái thùng rác kia lại bị mở nắp, đại khái là ai ném xong đã quên đóng lại.

Khi đi ngang qua, Tiêu Gia Ánh im lặng tăng nhanh bước chân, kết quả vẫn bị một tiếng huýt sáo đột ngột làm tim thắt lại, cậu giả vờ mắt điếc tai ngơ, về đến nhà, quần áo còn chưa kịp thay liền bắt đầu đi loanh quanh....

Rốt cuộc là sao, vì sao lại bị ảo giác chứ?

Bệnh tình tăng thêm?

Hoặc là cái trò đùa dai nào đó?

Thật ra trong thùng rác có giấu một cái loa không dây, mỗi khi có người đi qua sẽ tự động phát tin ghi âm.

Đúng, nhất định là như vậy, nếu không thì phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ thật đúng là gấu phát ra âm thanh? Đùa cái gì vậy?

Trở lại phòng ngủ Tiêu Gia Ánh tiếp tục chuẩn bị công việc trước khi chết.

Xin phép nghỉ hai ngày, vì quá hai ngày phải có giấy bác sĩ, cái này cậu không làm được.

À đúng rồi, một ít dấu vết công việc trong máy tính cần xóa đi, nếu không sau khi chết còn bị nói chết, chết càng thêm chết.

Bận rộn đến 9 giờ, ăn cơm hộp xong lại xuống lầu ném rác lần nữa.

Mưa phùn như tơ, không khí trong lành mang theo một tí xíu quỷ dị, cậu lại bắt đầu tưởng tượng phim ma, thậm chí cảm giác tinh thần của bản thân cũng có chút phập phồng lên xuống, xuất phát từ tâm lý nào đó mà đi đến cái thùng rác lúc nãy.

Nói thế nào nhỉ...Gấu thành tinh dĩ nhiên là đáng sợ, nhưng người quyết định tự sát thì còn sợ cái gì?

Khu chung cư cũ im ắng, phía trên chỗ đổ rác miễn cưỡng sáng lên hai ngọn đèn nhỏ.

Cái thùng còn đầy hơn so với lúc nãy, đầy đến tràn ra, làm con gấu bông cũ bị chôn sâu ở bên trong.

Có muốn bới ra để nhìn không?

Tiêu Gia Ánh đứng do dự, lúc này trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh sột sột soạt soạt, có thứ gì chạy tới chạy lui, lông tóc cậu dựng đứng, nhảy sang bên cạnh trong một giây.

Xì...

Phảng phất có ai phát ra tiếng cười nhạo khinh thường:

“Chuột mà thôi.”

Choáng váng một giây, cậu quay đầu về hướng thùng rác, cũng không rảnh mà quan tâm có quỷ hay không quỷ, dũng khí không biết từ đâu mà hỏi:

“Ai đang nói chuyện?”

Sau ba giây yên tĩnh thùng rác bùng nổ.

“Cậu có thể nghe thấy?!”

“……”

“Này, hỏi cậu đó, có phải cậu có thể nghe được tiếng nói của tôi?"

“……”

Tiêu Gia Ánh khô cằn mà "Ừ" một tiếng, trừng to mắt.

“Thật tốt quá, cứu tôi ra ngoài đi!" Gấu nói.

Cho dù không nhìn thấy nhưng Gia Ánh đã biết, là gấu đang nói chuyện.

Rốt cuộc có chuyện gì cậu đã không có tâm tư mà suy nghĩ, chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào thế giới cổ tích nào đó, nếu không thì là xuyên không, hoặc là ở trong mơ.

Nói ngắn lại, cậu nghe được một con gấu cầu cứu.

Khó giải quyết.

Bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ cậu không có kinh nghiệm, trong truyện cổ tích thường sẽ viết vương tử biến thành ếch xanh, nhưng chưa thấy qua vương tử biến thành gấu nha, hơn nữa bản thân cậu cũng không phải công chúa.

“Này!" Gấu đã nóng nảy hơn:

"Cậu nhanh lên đi, tôi buồn muốn chết!"

Tiêu Gia Ánh kiềm chế tư duy hỗn loạn, phình lá gan tiến đến bới móc thùng rác, ước chừng nửa phút sau, thành công bới ra một con gấu bông bẩn thỉu.

“……”

Cậu dùng hai ngón tay túm một nhúm lông, cẩn thận để không dính phải vết bẩn bên trên, cùng gấu mắt to trừng mắt nhỏ.

Gấu chắc chắn không động đậy, chuyện này là vô nghĩa.

Xem ra cái truyện cổ tích này còn viết có giới hạn.

Đầy đầu Tiêu Gia Ánh đều là “Tinh thần của mình có vấn đề”, “Giấc mơ này sao lại dài như vậy", "Ôi! Con gấu này quá bẩn, chắc là không có bọ chó chứ?", những ý tưởng lung tung rối loạn.

Tuy rằng gấu không động đậy nhưng không biết vì sao, cậu cảm nhận được một ánh mắt chăm chú.

“Cậu chính là người đập vào tôi sáng nay đúng không?"

“?”

“Đừng giả vờ, chính là cậu.”

Tiếng nói của gấu rất có cảm giác của thiếu niên nhưng cũng...rất phiền người.

Giống cái kiểu giáo bá* trong trường học tự cho là bản thân rất tuấn tú.

* đàn anh trong trường học chuyên đánh nhau quậy phá.

"Đập vào nhóc không chỉ mình tôi." Gia Ánh chột dạ nói.

"Vậy tôi chào hỏi cậu lại giả vờ không nghe thì như thế nào?"

"Ờm..."

Giấc mơ này có thể đáng yêu hơn một chút không? Sao lại nhảy ra một con gấu đáng ghét hùng hổ dọa người?

"Ờm cái gì mà ờm?" Gấu trách móc nói:

"Thật vất vả gặp được một người có thể nghe thấy, cư nhiên còn giả chết, thấy ghét!"

Tiêu Gia Ánh không muốn so đo một vừa hai phải với một con gấu, nhưng nếu trong mơ mà còn không dám phát giận thì cũng quá hèn nhát rồi, cậu thả nó lại thùng rác, trừng bộ dáng rách tung tóe của nó:

"Ai mà ngờ được một con gấu có thể nói chứ?"

"Nhóc nghĩ là tôi vui lắm à?"

Gấu đương nhiên cũng biết tốt xấu, không tiếp tục khắt khe cùng cậu mà trực tiếp nói:

“Tôi không nhớ rõ lai lịch của bản thân, cũng không nhớ rõ trước khi biến thành gấu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có trực giác....lúc đầu tôi không phải là gấu mà là người có trí óc và bề ngoài giống như cậu."

Tiêu Gia Ánh cố nén mới không cười ra tiếng:

“Hay quá đi!"

Gấu thanh thanh giọng:

“Cho nên cậu có thể mang tôi về nhà không?”

Cái gì?

Nghĩ đẹp quá đó!!

“Không được.”

“Vì sao không được?” Lời gấu có chút thất vọng cùng bực bội.

“Ờm, bởi vì....”

Tiêu Gia Ánh nhìn nhìn trái phải, xác định không có ai đi qua nhìn thấy một màn quỷ dị này, cậu đang giảng đạo lý cùng một con gấu.

“Nói thật cậu không có lai lịch rõ ràng.”

"Đương nhiên tôi biết chuyện này." Hùng tức giận mà cười lạnh:

"Nếu tôi biết rõ ràng, đã sớm từ đâu về đó rồi, nhờ cậu làm gì?"

Nếu dựa theo kịch bản đồng thoại kinh điển, cậu phải đem con gấu này về nhà mới có thể kích phát cốt truyện kế tiếp.

Nhưng hiển nhiên Tiêu Gia Ánh là người trưởng thành có đầu óc, lại còn rất sợ phiền toái, hơn nữa... hơn nữa.... cậu sắp chết.

Cho dù là uống thuốc hay nhảy lầu, tóm lại chuyện cậu tự sát đã là chuyện an bài.

Trải qua một phen giãy giụa, rốt cuộc Tiêu Gia Ánh vẫn thả con gấu lại thùng rác:

"Nhóc chờ một người có duyên khác đi, nhà tôi không thích hợp với nhóc."

Gấu theo lời mà trầm mặc, đại khái là không dự đoán được sẽ bị cậu từ chối.

Lông của nó bị ướt một nửa, từng nhúm từng nhúm vừa bẩn vừa hỗn độn, hơn nửa thân thể nó cũng không lớn, chỉ lớn hơn túi rác một chút, nắm trong tay mềm nhũn.

"Vậy cậu giúp tôi báo cho chung cư số 8 phòng 302, việc này chắc là được chứ?" Một hồi sau nó nói:

"Tôi là gấu của nhà đó, Tiểu Bùn rất thích tôi, cậu nói một tiếng với cô bé, nói mẹ của bé đã ném tôi đi, bảo cô bé nhanh đến nhặt tôi về. À đúng rồi, đừng nói việc tôi có thể nói, lá gan của cô bé đó còn nhỏ hơn cậu."

Tiêu Gia Ánh muốn phản bác lá gan của mình không nhỏ nhưng lại cảm thấy không cần thiết cùng một con gấu nói nhiều như vậy, vì thế miễn cưỡng đáp ứng.

Cậu đặt gấu trong một góc tối, để tránh trong khoảng thời gian mình rời khỏi nó bị người vệ sinh mang đi.

"Vậy nhóc chờ đi, tôi thay nhóc đi một chuyến."

“Cảm ơn.” Gấu muộn màng đáp lời.

Chung cư số 8 không xa, nhấc chân liền đến.

Cách cửa phòng 302, Tiêu Gia Ánh có thể nghe được người bên trong đang xem TV, cậu ấn chuông cửa sau đó đứng chờ.

“Đến đây.”

Nữ chủ nhà mở cửa rồi sửng sốt, đôi mắt quan sát người trẻ tuổi trước mặt:

"Tìm ai?"

“Xin lỗi đã quấy rầy, chuyện là thế này.”

Khả năng diễn đạt của Tiêu Gia Ánh không tốt, huống hồ lại không thể nói là ai nhờ mình làm, chỉ có thể gói gọn sự việc, cậu từng thấy con gái nhà này mang theo một con gấu ra ngoài chơi, vừa lúc nhớ được con gấu trông như thế nào, hôm nay lại vừa lúc thấy được một con gấu giống như vậy.

Nói đến một nửa, bé gái cũng tò mò mà đi đến nghe.

Nhìn bề ngoài, nhiều lắm là đang học lớp 4-5 trường tiểu học, chỉ liếc mắt một cái Tiêu Gia Ánh liền hiểu vì sao mà gấu đặt biệt danh này cho cô bé_mũi bé có một nốt ruồi nhỏ, giống giọt bùn.

"Nó cũng không quá bẩn, nhặt về giặt sạch là được." Tiêu Gia Ánh nói.

“A”, Tiểu Bùn quay đầu nhìn người lớn:

"Mẹ, mẹ ném con gấu kia đi rồi hả?"

"Không phải con nói muốn bỏ sao? Không cần thì giữ làm gì, để một đống chiếm diện tích."

"Con đã nói ném bây giờ đâu, vốn đang tính cho bạn học."

Bé gái oán trách xong, xoay người tiếp tục đi xem phim hoạt hình, trong miệng còn lầm bầm một câu: phiền muốn chết, nghe rất giống miệng lưỡi của gấu, cũng không biết ai lây bệnh cho ai.

Đi thang máy xuống lầu, Tiêu Gia Ánh chậm rãi đi trở về khu đổ rác, gấu còn tại chỗ.

Không biết nói như thế nào cho nên cậu giữ im lặng, đến khi con gấu thử hỏi:

"Tiểu Bùn không đến? Ngủ sớm như vậy à?"

"À", cậu sờ sờ chóp mũi:

“Trong nhà không có ai.”

“Hả?”

Gấu không tin lắm, thậm chí hoài nghi cậu không đi.

“Không thể nào, ban ngày tôi đều nhìn chằm chằm, chưa thấy được cô bé."

“Có lẽ thăm người thân đi.”

“…… Phiền chết, có khi đang ở nhà bà ngoại của cô bé, muốn đến nhà bà ngoại phải lái xe từ tầng hầm, tôi đi đến đó rất nhiều lần, bà ngoại của cô bé không thú vị chút nào, hơn nữa...."

"Hay là đêm nay nhóc ở tạm nhà tôi đi", Tiêu Gia Ánh ngắt lời nó:

"Nếu thật sự không muốn ngủ ở thùng rác. "

Hết mưa rồi.

Ánh trăng từ mây chiếu rọi xuống dưới, chiếu trên thân gấu chật vật.

"Hả?" Nó giống như bị nghẹn, sửng sốt hai giây:

"Ngày mai cậu lại đưa tôi trở về?"

Tiêu Gia Ánh khom lưng xách một bên lỗ tai của gấu.

Ướt dầm dề.

“Đừng có dong dài.”

Đến thang máy, một tay Tiêu Gia Ánh còn nắm con gấu, quả thật giống người lớn xách theo đứa con quậy phá.

"Này", gấu có chút chút buồn bực:

"Lỗ tai sắp rớt."

"Rớt thì khâu lại."

“……”

Gấu trời sinh là kiểu người cố chấp, mắng câu Tam Tự Kinh.

Tiêu Gia Ánh khó tin mà cúi đầu:

"Ai dạy nhóc?"

Đúng là xem nó như đứa nhỏ à, cạn lời!

"Có thấy phiền không, thang máy đến rồi kìa!"

Nếu lúc này gấu có thể động đậy nhất định là mang vẻ mặt khó chịu, còn có chút không được tự nhiên.

Mùi mốc từ hàng hiên ập vào mặt.

Là một thanh niên đến từ địa phương nhỏ thi đến đại học, sau khi tốt nghiệp thì ở lại làm việc, Tiêu Gia Ánh chưa từng thuê được phòng tốt.

Lúc mới bắt đầu thì mấy người cùng thuê một nhà ba phòng, sau đó tự thuê một phòng, cuối cùng nhờ tiền lương mấy năm nay mới thăng cấp thành một phòng ngủ, một phòng khách.

Sau khi vào nhà, cậu lập tức ném gấu vào bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, vén tay áo lên bắt đầu chà xát, gấu cũng kinh ngạc:

"Làm gì vậy? Làm gì đó?"

"Giặt nhóc chứ gì, hôi quá!"

"Cậu mới hôi!"

Tuy biết nó không có cảm giác nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn tăng nhiệt độ nước cho ấm lên.

"Lông của nhóc là lông dê hay sợi poly?" Trong lúc đi lấy xà phòng.

"Sao tôi biết được?" Gấu ướt tức giận mà nói:

"Cậu không dùng dầu gội à?"

Nói vậy mà được?

Diện tích phòng vệ sinh rất nhỏ, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng ôm đống xà phòng đến, xoa cho toàn thân gấu đều là bong bóng.

Từ lúc bắt đầu gấu nhỏ phản đối, sau đó thì đành chịu, khoảng thời gian thay đổi nhiều lắm tầm hai ba phút mà thôi, tính ra cũng rất thức thời.

Lưng gấu dựa vào vách tường trơn nhẵn, híp mắt khó khăn nhìn lên trên, chỉ thấy được bàn tay của người thanh niên trước mặt, tóc trên trán rũ xuống che hơn nửa đôi mắt, vốn là người có bề ngoài khá tốt, nhưng bởi vì ánh mắt không có tiêu cự nên trông có hơi ngốc.

Đương nhiên những thứ này đều do gấu tự mình tưởng tượng, Gia Ánh không thấy được biểu tình của nó, trước mắt chỉ có một con gấu ngốc mà thôi.