Quyển 1 - Chương 7: Hắn có chút điên(7)

Trên ghế ngồi trước mặt, thiếu niên tóc đen mày kiếm mệt mỏi, tựa hồ không có hứng thú, đáy mắt rũ xuống, thân hình mảnh khảnh mặc đồng phục rộng lớn, cái cổ mảnh mai mềm mại, phần da thịt lộ ra trắng nõn chói lóa, mỏng manh và mịn màng.Cổ tay gầy yếu nắm chặt điện thoại, giống như có một tầng tuyết trắng bao trùm lấy da thịt, nhẹ nhàng động vào một cái liền có thể gãy.

“Ừm,” không biết nghe thấy điều gì, tâm trạng dường như xấu đi, lông mi dày phủ đầy mi mắt rũ xuống phía dưới, tạo nên một cái bóng: “Để cậu đến đi”

…… Cậu?

Không thể hiểu được, Thẩm Thác theo giọng nói của cậu, trong đầu suy nghĩ một chút.

Cậu là ai?

Là người nào, có thể làm kẻ thô bạo như Yến Thời Ngọc lộ ra biểu tình như vậy.

-

Tắt điện thoại, Thời Ngọc cất di động nhìn về phía cửa sổ.

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, lá cây bị gió thổi rơi tứ tung. Trên hành lang các bạn học ăn cơm xong gấp rút từ nhà ăn trở về, vừa lau nước trên người, vừa hùng hùng hổ hổ mắng chửi thời tiết.

“Hệ thống,” cậu rũ mắt hỏi:

“Thịnh Huyền sẽ đến sao?”

Hệ thống suy nghĩ một lát, nói: “Không rõ.”

“……” Thời Ngọc trầm mặc một lát:

“Phiền phức thật.”

Hệ thống lại nói với cậu:

"Chú ý nhân vật, phản ứng của cậu khi nghe thấy

Thịnh Huyền sẽ đến rõ ràng không đúng, Thời Ngọc thở dài, uể oải nằm lên bàn: “Biết rồi.”

Thịnh Huyền, cậu của nhân vật.

Đồng thời cũng là người mà nhân vật cực kỳ ngưỡng mộ..

Bời vì nhân vật từ nhỏ đã yếu đuối, nên đặc biệt khát khao trở thành kẻ mạnh, Thịnh Huyền là người đứng đầu Thịnh gia, bày mưu lập kế, thâm trầm lão luyện, là nhân vật mà nhân vật ngưỡng mộ từ nhỏ.

Bất cứ điều gì mà Thịnh Huyền nói qua, nhân vật nhất định sẽ đem này coi như đây là lời răn dạy ghi nhớ thật kỹ, chuyện mà Thịnh Huyền đã làm, nhân vật dù có bị chế nhạo, cười cợt cũng sẽ cố gắng làm được như thế.

Cậu khát vọng tiếp cận Tịnh Huyền như thế, đổi lấy lại là sự lạnh nhạt và phản cảm của Thịnh Huyền. Sau khi biết được suy nghĩ vặn vẹo trong đầu nhân vật, Thịnh Huyền đối với nhân vật này lại càng lảng tránh.

Nếu không phải vì Thịnh Mẫn, hắn cũng không muốn nhìn thấy nhân vật này.

Thịnh Mẫn biết tâm tư con trai mình, mới đề cập chuyện nhờ Thịnh Huyền đưa cơm. Cô cũng hiểu rõ, Thời Ngọc vĩnh viễn không buông bỏ được Thịnh Huyền.

Sau khi xem lại cốt truyện 10 phút, cũng đã hiểu được mối quan hệ giữa Thịnh Huyền và nhân vật, Thời Ngọc mới đứng dậy, chuẩn bị xuống dưới lầu chờ Thịnh Huyền.

Số người trong lớp đông dần, âm thanh xôn xao nói chuyện theo gió truyền vào tai.

“Lạnh chết tớ rồi, cái thời tiết quỷ gì vậy.”

“Giày tớ cũng ướt.”

“Tớ cũng vậy, đều là bùn.”

Thời Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước sân trường đã đọng lại từng vũng nước mưa lớn.

“Làm sao vậy?” Hệ thống hỏi.

Thời Ngọc cau mày: “Bẩn thật.”

Hệ thống: “?”

“Chỉ là có chút ướt.”

Mưa ù ù.

Tí tách nước..