Quyển 1 - Chương 30

Quản gia lặng lẽ nhìn khung cảnh hài hoà này, khuôn mặt không tự giác được mà nở nụ cười.Lần này gặp lại, Yến thiếu gia hình như là khác hơn so với lúc trước.

Nhưng thật ra là làm cho người ta thích hơn rất nhiều.

Phòng khách ở dưới lầu là một bầu không khí ấm áp, trong khi đó, ở thư phòng trên lầu, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang bình tĩnh xử lý công việc.

Không biết đã qua bao lâu, trước cửa thư phòng truyền đến một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Thịnh Huyền nâng mắt: "Vào đi."

Cửa mở ra, quản gia từ bên ngoài đi vào.

Trên tay ông bưng một cái khay, trên khay có một ly nước mật ong nóng cùng một đĩa trái cây.

"Thiếu gia, ăn một chút gì đi."

Không chút để ý rũ mắt xuống, Thịnh Huyền "ừ" một tiếng, ánh đèn chiếu sáng vào hàng lông mày của anh, tạo thành một cái bóng mờ.

Sau khi đáp một tiếng thư phòng lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Quản gia đem đồ vật đặt xuống, tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị rời đi.

Vừa mới đi ra tới cửa, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng từ tốn của người đàn ông: "Cậu ta ngủ rồi?"

Sửng sốt hai giây mới hiểu được từ "Cậu ta" này là nói đến ai, quản gia nhịn không được quay đầu nhìn về phía Thịnh Huyền, nói: "Tiểu thiếu gia vừa mới đi ngủ, mang theo William cùng nhau ngủ."

Người đàn ông ngồi phía sau chiếc bàn gỗ đỏ lạnh lùng tao nhã, vẻ mặt nhạt nhẽo.

Cúi đầu nhìn văn kiện, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.

Thẳng cho đến khi nghe quản gia trả lời xong anh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn không ra bất kì cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt lặp lại một lần: "William?"

"Dạ," quản gia vội vàng giải thích nói: "Đó là tên tiểu thiếu gia đặt cho con chó săn, nói là kêu như vậy hay hơn...."

Không đợi ông nói xong, Thịnh Huyền liền không chút hứng thú cúi đầu xuống một lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh không một tia gợn sóng.

Trên khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn của người đàn ông có đeo thêm cặp kính gọng vàng, ngũ quan vốn dĩ đã anh tuấn, nay lại càng thêm lạnh lùng, thanh âm lãnh đạm như nước, ở trong màn đêm yên tĩnh, trái lại, càng lộ ra sự lạnh nhạt đến tận cùng.

"Khó nghe, không cần kêu."

Quản giả đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới lui về phía sau một bước, thấp giọng nói: "......Vâng"

----------

Ngày hôm sau Thời Ngọc ngồi trên xe của nhà họ Thịnh đến trường học.

Vì sắp vào học, cổng trường vô cùng tấp nập, học sinh chen chúc nhau đi vào trường, nhìn từ xa có thể thấy những bộ đồng phục học sinh màu xanh lam, đối diện trường học là cửa hàng bán thức ăn sáng gồm có bánh bao và sữa đậu nành, mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn dường như phảng phất khắp nơi trong không khí.

Một chiếc xe ô tô điệu thấp nhưng cũng không kém phần xa hoa đột nhiên xuất hiện trong đám đông dày đặc, ngoại trừ một số ít người kinh ngạc ra thì hầu hết học sinh đều lựa chọn tránh qua bên cạnh.

Chiếc xe nhẹ nhàng thông thuận lái vào khuôn viên trường, đem hết thảy mọi thứ bỏ lại phía sau.

Có thể nghe thấy vài giọng nói mơ hồ, đè ép đến rất thấp.

"Đó là ai vậy?"

"Là Yến Thời Ngọc đó."

"Mẹ nó, đúng là kẻ có tiền, lại đổi xe."