"Ừm? Không có gì thay đổi chứ?"
Sau khi dùng xong bữa tối, phòng khách náo nhiệt hơn nhiều so với ngày thường, , TV trong phòng khách đang chiếu phim truyền hình, ánh đèn nhu hoà ấm áp chiếu sáng lên mâm đựng trái cây được đặt trên bàn trà.
"Vâng," quản gia nói: "Đại tiểu thư phải đi công tác một tháng, không yên tâm để tiểu thiếu gia ở nhà họ Yến một mình, phòng cũng đã vì tiểu thiếu gia mà chuẩn bị tốt, nếu còn có yêu cầu gì tiểu thiếu gia có thể nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho tiểu thiếu gia."
"Tốt."
Thời Ngọc cầm một quả việt quất, nghe xong thì gật gật đầu.
Chỉ là thay đổi chỗ ở mà thôi, đối với cậu mà nói không có ảnh hưởng gì.
Becgie ghé vào chân ghế nghỉ ngơi nghe thấy giọng nói của cậu, lười biếng nhấc mí mắt lên, vẫy vẫy cái đuôi nhẹ nhàng cọ cọ ở trên cẳng chân cậu.
Không chút để ý bộ dáng của mình, Thời Ngọc lập tức buông quả việt quất xuống, ôm lấy đầu nó nở nụ cười một cách ngọt ngào.
"William, mày đẹp trai quá đi."
Chú chó đen mới vừa được đặt một cái tên mới - Becgie không mặn không nhạt thờ ơ liếc nhìn cậu một cái, cái đuôi ở sau người vẫy với tần suất nhanh hơn, nhưng trên mặt lại vẫn là một bộ dáng bình tĩnh không một chút vui mừng.
Bầu không khí một người một chó vô cùng ấm áp hài hoà.
Nam sinh tóc đen với làn da trắng như tuyết dứt khoát ngồi thẳng xuống thảm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vuốt ve bộ lông đen bóng trên lưng Becgie, ánh đèn chiếu sáng lên người cậu, chiếc cổ dài trắng nõn tinh xảo theo độ cong cuối đầu mà rũ xuống, mảnh khảnh mềm mại.
Một tiếng rên nhẹ thoải mái phát ra từ cổ họng cậu.
Becgie thích ý nhắm mắt lại, dáng vẻ nhàn hạ làm cho quản gia phải liếc mắt nhìn.
Con chó săn này còn rất biết cách hưởng thụ, thế mà trước kia nó còn không muốn vào phòng khách đấy.
Trên bàn trà có các đĩa đựng nhiều loại trái cây khác nhau.
Các loại trái cây trong đĩa đều được cắt gọn gàng, còn cắm sẵn tăm để dễ dàng ăn hơn.
Thời Ngọc vỗ về con chó một lúc,lại lần nữa cầm lên một quả việt quất lên, nếm thử, cảm thấy mùi vị rất ngon, liền lấy tay cầm cho Becgie một quả.
Becgie nể tình mà há miệng ra ăn.
Sau đó như thể có một công tắc nào đó được kích hoạt, trái cây trong đĩa bị một người một chó ngọt ngọt ngào ngào ăn gần hết một cách nhạnh chóng.
Thỉnh thoảng ngẫu nhiên còn kèm theo vài tiếng cười khẽ mềm mại.