Việc cậu có uống bát canh này hay không thực sự không liên quan gì đến anh, dù sao thì Thịnh Huyền cũng sẽ không để ý đến những thứ này.
Không thèm để ý đến cậu mà cắt đứt một miếng thịt bò, Thịnh Huyền rời mắt khỏi khuôn mặt ủ dột của chàng trai,nói một cách bình tĩnh: “Thực đơn mà mẹ con gửi cho cậu khác với những gì con nói đấy.”
Nụ cười của Thời Ngọc đông cứng lại.
Không thể nào, Thịnh Mẫn thực sự đã gửi thực đơn của cậu đến đây sao.
Có cần phải khắt khe như vậy không?
Thịnh Huyền tựa hồ không có chú ý tới, trên mặt anh có chút khó chịu, cụp mắt xuống, lông mi dày và dài che phủ đôi mắt đẹp, thản nhiên nói: “Uống canh đi.”
Thời Ngọc không thể không được nở nụ cười ngoan ngoãn.
Hệ thống sau khi kiểm tra đo lường, phát hiện tâm tình của cậu lên xuống thất thường, vội vàng an ủi: “Ký chủ, tôi có thể phong bế vị giác của cậu.”
Sắc mặt Thời Ngọc khá hơn một chút, hỏi: “Phong bế trong bao lâu?”
Hệ thống trầm mặc một giây, nói: “Trong một phút.”
Thời Ngọc vừa mới vui vẻ được một chút, khuôn mặt trắng nõn lại đột nhiên tối sầm lại.
Hệ thống: “Một phút là đủ rồi! Cậu uống nhanh lên một chút là được!”
Thời Ngọc nghiến răng, oán hận lườm Thịnh Huyền đang ngồi đối diện.
“Tại sao người cậu này lại quan tâm đến tôi như vậy chứ! Cậu rõ ràng không phải là không thích Yến Thời Ngọc tôi sao?”
Hệ thống cũng bối rối, “... Có lẽ đây là tình cảm gia đình.”
Thời Ngọc: “?”
"Anh ta có thể vừa đối xử tốt vừa đối xử xấu, còn bản thân cậu thì vừa tức đến phát khóc còn vừa yêu thương bản thân anh ta, chữ cậu nằm trong dấu ngoặc kép, " cậu" chính là đang ám chỉ Yến Thời Ngọc."
Thời Ngọc như bị sấm sét làm tê liệt.
Ngay cả cảm giác ủ rũ khi uống thuốc kiêng cũng không chua bằng câu này.
Một phút trôi qua, vị đắng từ từ lan tràn trong miệng.
Sắc mặt Thời Ngọc tái nhợt, cậu thất thần ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ, vô hồn nói với Thịnh Huyền: “Cậu ơi, cháu ăn xong rồi.”
“Ừm”, Thịnh Huyền liếc cậu một cái, nhưng không ngừng động tác ăn cơm lại, anh tiếp tục cắt bít tết, nhưng lại nói với đầu bếp bên cạnh: “Ngày mai có món này nữa không?”
Đầu bếp đột nhiên bị gợi ý, nhanh chóng cẩn thận trả lời: “Theo thực đơn thì có ạ.”
Nói xong, cậu trai trẻ ngồi đối diện sắc mặt càng tái nhợt hơn, môi cậu mím chặt, nằm co ro trên ghế ngái ngủ.
Thịnh Huyền nhướng mày: “Ừm, đi xuống đi.”
Đầu bếp gật đầu, trước khi ông ta rời đi, ông nhìn thấy Thời Ngọc ở bên kia bàn đứng dậy như một bóng ma, nói “Chào” với Thịnh Huyền bằng một giọng nghẹn ngào, rồi quay đầu đi khỏi.
Đầu bếp: “?”
Những người khác trong nhà ăn: “?”
Nhà họ Thịnh có một quy định, người trẻ không được rời khỏi bàn ăn cho đến khi người lớn ăn xong.
Mí mắt của quản gia giật giật, ông ta thận trọng liếc nhìn người đột nhiên ngừng cử động - Thịnh Huyền.
Thịnh Huyền rất chú ý đến các quy tắc, cho dù anh rất ghét những chuyện vặt vãnh của nhà họ Thịnh, nhưng anh sẽ không vi phạm các quy tắc do tổ tiên đặt ra.
Thời Ngọc rời khỏi bàn như thế này thật là——
Một sự lo lắng mơ hồ lướt qua khuôn mặt nhăn nheo của người quản gia.
Ông sợ hãi chờ đợi khoảng một phút, nhưng không nghe thấy giọng nói tức giận của Thịnh Huyền như trong tưởng tượng.
Người quản gia sửng sốt, cẩn thận nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Thịnh Huyền đang cúi đầu ăn tối một cách ưu nhã và lãnh đạm, lưng thẳng tắp, từng cử động đều toát ra sự bình tĩnh từ trong xương cốt, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hành vi của Thời Ngọc.
Không có một chút ý tứ nào muốn bắt bẻ cậu ấy cả!!
Đây rõ ràng là một việc tốt, nhưng không biết vì sao, người quản gia lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Ông vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời có gió.
Bầu trời sắp thay đổi rồi.