Trong lòng cậu mềm nhũn, “Anh đi ăn cơm đây, ăn xong anh sẽ chơi cùng em nhé.”
“Gâu.”
Nó thấp giọng kêu lên một tiếng, cọ cọ vào bắp chân của Thời Ngọc, đẩy cậu về phía nhà ăn.
Thức ăn trên bàn ăn vô cùng rực rỡ nhiều màu sắc, xung quanh Thời Ngọc đặt đầy những món ăn tốt cho sức khỏe.
Vừa nhìn qua là có thể biết rằng nhà bếp thực sự rất tận tâm.
Cậu không có ý định ngồi ở trên bàn ăn cùng với Thịnh Huyền, cậu cầm đôi đũa lên, nếm thử những món ăn có thảo dược, có mùi như mùi thuốc.
Thời Ngọc mới cắn hai miếng đã cảm thấy không ngon, cắn đến miếng thứ ba sắc mặt lập tức tái nhợt, nếu như buổi trưa cậu không ăn cơm, thì chắc bây giờ cậu sẽ rất đói, cậu liền buông đũa xuống, chỉ uống nước canh thôi.
Trên bàn ăn của Thịnh Huyền có đủ các loại thịt.
Có mùi thơm của thịt nướng hun khói, khoảnh khắc thịt bò được cắt ra, dường như còn nghe thấy cả tiếng dầu “xèo xèo” nho nhỏ.
Thời Ngọc càng ăn,càng cảm thấy không chịu nổi,ăn được một nửa, cậu liền đặt đũa xuống, cụp mắt lại, nhỏ giọng nói: “Cậu ơi, con ăn xong rồi."
Thịnh Huyền cắt miếng thịt bò, nhướng mi lên nhìn cậu nói, “Ừm, mang canh ra đi.”
Anh vừa nói xong, đầu bếp ở trong phòng bếp liền bưng ra một chén canh nhỏ còn đang bốc khói nghi ngút đi tới, cung kính đặt chén canh ở trước mặt Thời Ngọc,nói: “Đã hầm trong hai giờ, Ngọc thiếu gia, cậu nếm thử xem.”
Trong nháy mắt nắp nồi súp được nhấc lên, Thời Ngọc cúi đầu liền nhìn thấy một mảnh đen kịt chạm đến nắp nồi.
Cái chết tiệt này có uống được không vậy trời?
Đây là một liều thuốc có thể gây chết người đó!
Sắc mặt Thời Ngọc tái xanh, mở to mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào bát canh trước mặt, im lặng cả phút đồng hồ mới khó khăn run rẩy húp một thìa nhỏ dưới ánh mắt mong đợi của đầu bếp.
Ọe.
Trong lòng Thời Ngọc điên cuồng nôn mửa.
Cái này tuyệt đối không uống được, nếu uống cái này cậu nhất định sẽ chết mất.
Tuy nhiên ngoài mặt, biểu cảm của cậu vẫn không thay đổi, cậu đặt thìa xuống một cách tự nhiên, nhìn Thịnh Huyền đang cúi đầu ăn miếng thịt bò một mình, nói: “Cậu ơi, thực ra cũng không phải ngày nào con cũng uống những thứ này, con chỉ uống mỗi tuần một lần thôi ạ.”
“Hả?” Thịnh Huyền ngước mắt lên, nhìn chàng trai trẻ ngồi đối diện anh đang mỉm cười dịu dàng đáng yêu, đôi gò má trắng như tuyết của cậu nhuốm một màu hồng phấn, đôi môi đỏ tươi dính đầy súp, càng khiến chúng đỏ mọng và đầy đặn hơn.
Nhìn thấy ông ấy như vậy, cậu càng cười nịnh nọt hơn, nhẹ giọng giải thích: “Thân thể của cháu không thể dùng đồ bổ quá nhiều được, bác sĩ nói rồi ạ, mỗi tuần uống đồ bổ một lần là đủ rồi.”
Thịnh Huyền hờ hững nhìn cậu, chàng trai trẻ tựa hồ có chút sợ hãi anh, nói xong câu đó, lông mi cậu run rẩy rũ xuống, nước da cậu trắng đến chói mắt, có chút trắng bệch lạnh lùng, lông mày cùng ánh mắt đen tuyền, giống như được ngâm trong mực đậm, tạo ra sự đối lập đặc biệt rõ ràng, ngũ quan cũng lộ ra một vẻ đẹp gần như hoàn hảo.