“Ừm,” Thịnh Huyền, “Một tháng sau, chị nhớ đúng giờ đón người trở về.”
Trong lòng Thịnh Mẫn thầm mắng anh là động vật máu lạnh, ngoài miệng lại nói: “Được rồi, lát nữa chị sẽ gửi thực đơn một ngày ba bữa của Tiểu Ngọc cho em, em bảo nhà bếp cứ nhìn theo vậy mà làm.”
Thịnh Mẫn lại ở trong điện thoại dặn dò thêm vài câu,Thịnh Huyền không kiên nhẫn “Ừm” một tiếng rồi trực tiếp tắt điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại xong, thư phòng lại yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông nâng mắt lên nhìn đồng hồ treo trên vách tường, kim lớn của đồng hồ vừa mới chạy qua số bảy.
Chưa tới mười phút nữa là đã 7 giờ rưỡi rồi.
Anh đóng văn kiện lại, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Trên hành lang lầu hai được phủ kín bằng thảm lông sang trọng, dẫm lên tấm thảm này, cho dù chạy nhảy cũng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Ngay khi xuất hiện ở khúc cua của thang lầu, trong ánh mắt lạnh nhạt của Thịnh Huyền liền nhìn thấy...
Anh một tay đỡ lấy tay vịn cầu thang, rũ mắt nhìn xuống.
Dưới lầu, một bóng dáng mềm mại mảnh khảnh đang ngồi trên ghế sô pha to rộng màu vàng nhạt.
Nam sinh có mái tóc đen nhu thuận, trên người còn đang mặc một bộ đồng phục học sinh, tay áo ngắn làm lộ cánh tay trắng như tuyết ra bên ngoài, giống như một đoạn xúc tua màu trắng ngọc mềm mại ấp áp, cả cơ thể cậu nằm nghiêng, trong ngực ôm một cái gối ôm, lông mày thanh mảnh xinh đẹp, độ cong giống như lưỡi ánh trăng non, lông mi theo động tác chớp mắt mà run lên.
Chân cậu không mang giày, cẳng chân cậu tự nhiên mà rũ xuống bên ngoài sô pha, bàn chân ở dưới sô pha đang xoa thành vòng tròn ở trên ngực của Becgie.
Dưới ánh đèn, bộ lông của Becgie tựa như phát sáng, cho dù cuộn tròn lại cũng không che dấu được cơ thế cường tráng khổng lồ của nó, cái đuôi to ở sau lưng thong thả vung qua vung lại trên thảm, từ sau khi tới nhà họ Thịnh, nó liền có tính tình vô cùng kiêu ngạo, là một con chó săn lớn thông minh nhạy bén, cũng không thân câm đối với bất kì ai.
Nhưng mà lúc này, nó lại dung túng gần như bại lộ ra lớp lông tơ mềm mại trên bụng,chân nam sinh mang vớ* màu trắng tùy ý dẫm lên xoa xoa muốn làm cho bụng nó trở nên nóng lên,nó rúc nửa bụng vào chân nam sinh, rũ mắt, biểu hiện ra dáng vẻ lười biếng cùng hưởng thụ.
*tất chân
Sau khi ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc ở nơi khác, nó mới không nhanh không chậm nâng mí mắt lên quay đầu liếc mặt nhìn chủ nhân của mình một cái, coi như là chào hỏi.
Bước chân Thịnh Huyền dừng lại tại chỗ, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, sau đó, anh mới tiếp tục bước xuống dưới lầu.