Hệ thống: “Cậu thích chó à?”
Ánh mắt Thời Ngọc tràn đầy khao khát, chua xót nói:
"Ừ, trước kia tôi bị dị ứng lông chó, nên chưa bao giờ được nuôi chó.”
Không ngờ đây lại là tâm nguyện đến chết cũng không thể hoàn thành. Hệ thống do dự một chút, nhìn vẻ mặt cậu đáng thương, trầm mặc. Quên đi, sờ sờ vài cái chắc hẳn cũng không tính là vi phạm quy định.
Thấy hệ thống không can thiệp nữa, Thời Ngọc không nhịn được cong môi, mắt phượng xinh đẹp phảng phất được bao phủ bởi ánh nước trong veo, giọng nói nhu hòa:
“Cảm ơn cậu, hệ thống.”
Hệ thống không nói chuyện.
Thời Ngọc cũng không để ý, lặng lẽ tiến lên vài bước.
Tựa hồ phát hiện cậu động đậy, con Becgie chậm rãi nâng mí mắt lên,liếc nhìn Thời Ngọc một cái, "gâu" một tiếng mang tính cảnh cáo, thanh âm trầm thấp, âm đuôi kéo rất dài, tràn đầy khí thế.
Một cái đuôi to dày mạnh mẽ ở phía sau vẫy tới vẫy lui, giống như là một sự uy hϊếp không tiếng động.
Thời Ngọc dừng lại, có chút mất mát.
Một con chó xinh đẹp như vậy cậu lại không thể sờ vào được, sống lại một đời còn có ý nghĩa gì nữa.
Ánh mắt của cậu rơi xuống chiếc Bentley trước cửa đại sảnh, mơ hồ nhớ ra hình như trong xe còn có đồ ăn vặt.
Ánh mắt chậm rãi híp lại, Thời Ngọc bước nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa ra, mò mẫm trong tủ lạnh xe nửa ngày, rốt cục cũng tìm được một cây xúc xích.
Nhập khẩu từ nước ngoài, làm từ thịt gà 100%.
Bóc lớp vỏ xúc xích ra, Thời Ngọc nhẹ nhàng cầm xúc xích đến gần Becgie, nhỏ giọng “Tặc” một tiếng.
Từ khi cậu xé lớp vỏ xúc xích ra, cặp mắt trầm ổn đen nhánh của con Becgie luôn nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, tốc độ vẫy đuôi phía sau nhanh hơn một chút, nhưng tư thế vẫn thờ ơ như cũ, lười biếng và thoải mái.
Cuối cùng cũng đến gần Becgie được, Thời Ngọc ngồi xổm trên mặt đất, xắn tay áo đút cho Becgie ăn.
Ánh mắt nó cẩn thận từng li từng tí, lại khó có thể giấu được sự yêu thích, làn da cậu tinh tế trắng như tuyết được che dấu dưới bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, mái tóc đen dày của cậu chạm vào chiếc cổ thon dài mềm mại, tấm lưng mảnh khảnh và mềm mại, từ xa nhìn lại, bàn tay mềm mại đặt trên da lông đen nhánh của Becgie trắng như ngọc lạnh, sạch sẽ mảnh khảnh.
Trong thư phòng lầu hai, một người đàn ông lãnh đạm đang đứng trước cửa sổ lớn, mặt mày trầm lặng.
Ánh đèn màu cam ấm áp trong thư phòng chiếu lên người cậu, phác họa ra dáng người cao lớn của người đàn ông.
Một tay cậu vén rèm cửa sổ màu xám tro lên, trên bàn tay to lớn xương khớp rõ ràng, lóe lên thứ ánh sáng màu xanh lục u ám của chiếc nhẫn hộ tiễn*, sau một lúc lâu, rèm cửa sổ được hạ xuống, người đàn ông sau rèm ngồi trở lại trên chiếc ghế sau bàn làm việc, đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy không một gợn sóng, thâm trầm đạm mạc trước sau như một.
*Nhẫn hộ tiễn: là một chiếc nhẫn thường được làm từ ngọc bích, được các cung thủ đeo vào thời cổ đại để bảo vệ ngón cái bên phải khi rút dây cung.
Dưới lầu, Becgie thoải mái ngẩng đầu dung túng cho Thời Ngọc cẩn thận săn sóc mát xa cho mình, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra một tiếng ngáy lười biếng.
Cặp mắt trầm ổn kia từ cửa sổ thư phòng lầu hai lướt qua, trong mũi Becgie phát ra một tiếng gầm nhẹ khó có thể nghe thấy được, Thời Ngọc không khỏi kinh hoảng hỏi:
“Sao vậy, bị xoa đau hả?”
Cái đuôi nó tùy ý vuốt ve mu bàn tay đang chạm vào sau lưng mình, nó “Ô” một tiếng, rồi lại cảm nhận được một sự vuốt ve cẩn thận nhẹ nhàng hơn.