Quyển 1 - Chương 22

Niên quản gia hiển nhiên rất thích Thời Ngọc như vậy, trên mặt không kìm được cười ra nếp nhăn, từ ái nói: “Phòng bếp còn đang nấu cơm, tiểu thiếu gia vào phòng khách nghỉ ngơi một lát, rất nhanh là có thể ăn cơm rồi.”

"Vâng," Thời Ngọc đẩy cửa bước xuống xe, thân cận kéo cánh tay ông, nghiêng đầu không ngừng nhìn về phía sau: “Bác Niên, cậu cháu đâu?”

“Tiên sinh vẫn đang ở trong thư phòng xử lý công việc.”

“À…..”

Còn muốn hỏi thêm vài điều nữa, đột nhiên có tiếng chó sủa truyền đến.

“Gâu—”

Thời Ngọc quay đầu nhìn lại, ngoài cửa đại sảnh đang mở rộng,là một con Becgie to lớn lười biếng nằm trên tấm đệm màu trắng ở trước cửa.

Hình thể con Becgie cường tráng, ước chừng lúc đứng lên có thể cao đến eo của Thời Ngọc, bộ lông đen tuyền trên lưng mượt mà mềm mại, cho dù nằm cuộn tròn lười biếng nhưng vẫn có khí thế bá đạo của một con chó có kích thước trung bình.

Tựa hồ phát hiện Thời Ngọc đang nhìn nó, nó lười biếng lè lưỡi liếʍ hai chân trước của mình, thản nhiên mở đôi mắt to tròn đen láy cùng vẻ mặt cao quý lãnh diễm liếc nhìn cậu.

Giống như khinh thường việc chơi đùa với một con ma ốm.

Trong chớp mắt, tim cậu đập thật nhanh.

Thời Ngọc lập tức ném Thịnh Huyền lên chín tầng mây, ngứa tay nhìn chằm chằm vào con Becgie cách đó không xa, ánh mắt tỏa sáng:

"Đây là... chó mà cậu nuôi ạ? Sao trước đây cháu chưa từng thấy qua.”

Bác Niên nhìn theo ánh mắt cậu,

“À, đây là bạn của tiên sinh đưa tới cho tiên sinh, gửi đến nhà được một tuần rồi, nó vẫn ngủ ở bên ngoài đấy, chuẩn bị phòng cho nó,nó cũng không chịu vào, ngoại trừ tiên sinh thì ai nó cũng không để ý tới, tính tình rất khó ở.”

Thời Ngọc: “Vậy nó ngủ ở đâu?”

Bác Niên: “Nó thường ngủ ở cái ổ được chuẩn bị sẵn cho nó ở trước cửa. Nếu như tâm tình tiên sinh tốt, cũng sẽ cho nó ngủ chung phòng với ngài ấy."

Đang nói chuyện, một đầu bếp nữ bỗng nhiên hoang mang đi tới, ghé bên tai bác Niên nói nhỏ vài câu, bác Niên nhíu mày, áy náy nói với Thời Ngọc:

“Tiểu thiếu gia, cậu nghỉ ngơi trước một lát đi, tôi đi một chút rồi sẽ trở lại.”

“Không sao,” Thời Ngọc khoác tay:

"Bác có việc gì thì cứ đi làm đi, một mình cháu ở đây cũng được.”

Dù sao cậu tới đây cũng không phải lần đầu tiên.

Bác Niên ngẫm lại cũng đúng, vội vàng theo đầu bếp rời đi.

Ngoài đại sảnh to như vậy chỉ còn lại một người một chó đứng đó.

Thời Ngọc nhìn chằm chằm vào con Becgie cách đó không xa, không nhịn được cẩn thận tiến lên vài bước, “Tặc” một tiếng.

Toàn bộ hệ thống nổ tung: “Chú ý thiết lập của nhân vật! Cậu "tặc" cái gì mà "tặc"!”

“…” Thời Ngọc: “Khụ, xin lỗi, nhất thời quên mất.”