Buổi chiều, lúc tan học, thời tiết vẫn âm u như cũ.
Thời Ngọc đi ra từ tòa nhà giảng dạy, nhìn thấy tài xế đã sớm chờ ở dưới lầu.
“Tiểu thiếu gia.”
Sau khi nhìn thấy cậu, tài xế vội vàng từ trên xe chạy xuống, cẩn thận che ô hộ tống cậu lên xe. Hơi nóng từ hệ thống sưởi trong xe thổi tới, trong tủ lạnh trên xe đã chuẩn bị sẵn điểm tâm và đồ ăn vặt.
Thịnh Mẫn không thích cậu ăn những thứ này trước giờ ăn cơm, sợ nó sẽ ảnh hưởng đến chế độ ăn uống bình thường của cậu, và cũng không tốt cho sức khỏe của cậu.
Tài xế thấy sắc mặt cậu khác lạ, nhìn theo ánh mắt cậu, lập tức giải thích:
"Tiểu thiếu gia, hôm nay phu nhân không ở nhà, bảo tôi đưa cậu đến nhà Thịnh tiên sinh ăn cơm.”
“Đường xá xa xôi, nếu cậu đói bụng thì ăn chút bánh ngọt lót bụng trước đi.”
Thịnh tiên sinh, đương nhiên là chỉ Thịnh Huyền.
Thịnh Mẫn sợ lúc bà không có ở nhà, Yến Ngọc sẽ ăn uống linh tinh, mỗi lần như vậy đều sẽ đưa Yến Thời Ngọc đến nhà họ Thịnh. Chỉ cần có Thịnh Huyền ở đó, Yến Thời Ngọc sẽ vui vẻ mà ăn nhiều hơn nửa chén cơm.
“Bà ấy đi đâu rồi?” Thời Ngọc chậm rãi dời tầm mắt khỏi tủ lạnh.
Tài xế: “Hình như tiên sinh gặp chút phiền toái trong việc mở rộng kinh doanh bên Úc, cần phu nhân đi hỗ trợ.”
Con cái Thịnh gia đều là người giỏi kinh doanh và chính trị, Thịnh Mẫn tuy rằng cưng chiều Yến Thời Ngọc, cam tâm tình nguyện vì Yến Thời Ngọc làm một bà mẹ nội trợ, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đến uy danh chấn động thương trường khi còn trẻ của bà.
Cho dù mười mấy năm trôi qua, chỉ cần nhà họ Yến gặp khó khăn, bà vẫn sẽ ra mặt giải quyết.
“À” một tiếng, Thời Ngọc không động vào thức ăn trong tủ lạnh, mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một giờ sau, mưa đã tạnh, cuối cùng cũng đã tới nhà họ Thịnh.
Nhà họ Thịnh tọa lạc ở ngoại ô phía nam thành phố, vòng qua con đường được bảo vệ nghiêm ngặt, bên trong là khu rừng rậm rạp xanh thẳm, đi về phía trước khoảng vài chục phút, sẽ nhìn thấy một tòa trạch viện to lớn, uy nghiêm ở phía xa.
Quản gia đã đợi ở hàng rào ngoài cửa từ lâu, nhìn thấy chiếc Bentley màu đen chở Thời Ngọc tới, lập tức bước lên phía trước một bước, khom người cười nói:
“Tiểu thiếu gia, đã lâu không gặp.”
“Bác Niên”. mắt Thời Ngọc cong cong, nhẹ giọng gọi.
Tài xế ở phía trước lặng lẽ nhìn qua kính chiếu hậu, thiếu niên ở ghế sau vừa rồi vẻ mặt còn mệt mỏi, lúc này thì lại đang nở một nụ cười rạng rỡ.
Lông mày và đôi mắt xinh đẹp được kéo dài, đuôi mắt hẹp dài như được phủ thêm một tầng phấn mỏng, cánh môi đỏ mọng hơi cong lên, hai má lúm đồng tiền mềm mại như ẩn như hiện trên má, trông giống như một hoàng tử nhỏ không rành thế sự, toàn thân toát lên khí chất ngây thơ, cao quý.
Quả nhiên Yến Thời Ngọc khi ở nhà họ Thịnh và khi ở nhà họ Yến như là hai con người khác.
Một bên ôn nhu thiện lương, một bên âm tình bất định.