Phòng y tế đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc.
Nói xong câu này, Thời Ngọc liền mệt mỏi ngáp một cái, trong mắt hiện lên một tầng ánh sáng mỏng manh.
Cậu nghiêng người, cái mền mỏng màu trắng tuột khỏi vai, lộ ra một ít da thịt trắng nõn non nớt, ánh sáng trượt xuống cổ áo đang mở, ẩn vào sâu bên trong.
Thẩm Thác còn chưa kịp động đậy, cậu đã khép hờ đôi mắt thúc giục:
"Mau lên.”
Nghĩ đến cái nhân thiết được thiết lập sẵn của cậu, cậu liền khó chịu nói:
"Cậu nghe không hiểu tiếng người à?”
Vừa nói xong, thiếu niên tóc đen vốn không nhúc nhích rốt cuộc cũng động đậy.
Cậu tiến lên hai bước và đi đến kế bên giường.
Dáng người đĩnh đạc, với chiều cao đáng kính, nó tạo ra một cái bóng, dường như có thể bao phủ toàn bộ cơ thể của Thời Ngọc.
Thiếu niên nằm trên giường không mở mắt, khẽ cuộn cái mền lại, sau đó, một đôi chân thon dài thẳng tắp từ trong cái mền chậm rãi duỗi ra.
Thời Ngọc đang mặc một bộ đồng phục của trường, chiếc quần tây đen trơn bóng, ôm sát vào làn da mỏng manh.
Cậu duỗi thẳng chân và ra hiệu cho Thẩm Thác bắt đầu.
Thẩm Thác cúi đầu, mái tóc rối bù rũ xuống trước mắt, che đi đôi mắt đen láy.
Thật lâu sau, rốt cuộc cậu cũng duỗi tay ra, chậm rãi chần chờ do dự rồi đặt tay xuống đôi chân mềm mại mảnh khảnh kia.
Một giây sau, cái chân phải mềm nhũn dường như không còn sức lực đột nhiên run lên, đá về phía cậu.
Thẩm Phác theo phản xạ giơ tay lên, bàn tay phải mảnh khảnh và nhợt nhạt của cậu đang nắm lấy một bàn chân nhỏ nhắn và thanh tú.
Chân của cậu đang mang một đôi tất màu trắng bằng vải bông tinh khiết, đôi tất trắng sạch sẽ, hình như còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của bột giặt.
Thanh niên bị cậu nắm lấy chân, lông mi run lên, chậm rãi mở mắt ra nhìn cậu, giọng nói mềm mại và cảm giác khá buồn ngủ:
"Cậu làm sao vậy?”
Thẩm Thác cứng đờ cúi đầu.
Cái ống quần đen trơn bóng và mượt mà của cậu trượt lên trên khi bị cậu ấy nắm lấy chân.
Ngay cả khi nó có màu trắng chói mắt và tinh tế, nó giống như sữa bò hạng nhất, toát ra một sự ngọt ngào không thể nào giải thích được.
Cậu ấy cảm thấy nghẹt thở, đột nhiên nhắm mắt lại, vội vàng nhìn sang một bên.
Thời Ngọc không phát hiện ra sự khác thường, cậu ngẩng đầu lên, nói một cách tự nhiên:
“Ai cho phép cậu ngồi trên giường của tôi? Ngồi dưới đất đi. Chân của tôi bây giờ không đau lắm, mát xa chân cho tôi đi — cậu có thể làm được chứ?”