Nguyên chủ cư nhiên thực sự vẫn là một kẻ không ra gì. Khó trách hai vị bác sĩ kia lại phục vụ phòng riêng cho cậu.
Phòng y tế to như vậy chỉ có hai chiếc giường, được ngăn cách bởi những tấm màn trắng.
Thời Ngọc vén màn và nằm xuống chiếc giường trong cùng.
Chờ chung quanh yên tĩnh lại, hệ thống rốt cuộc tìm được một cơ hội, lo lắng vội vàng nói:
“Ký chủ, ta cảm thấy cách thức làm nhiệm vụ của cậu có vấn đề lớn.”
“Hả?”
“Cậu được thiết lập là vai ác, kết quả sau khi tới thế giới này toàn làm chuyện tốt.”
Thời Ngọc buồn ngủ rũ xuống mí mắt, trong mắt dần dần hiện lên một tầng thủy quang:
"…… Tôi phải làm sao bây giờ?”
Hệ thống hận đến sắt không thể thành thép:
"Làm chuyện xấu đó!”
Thời Ngọc nhấp môi, nghĩ nghĩ:
“…… Ngươi nói cụ thể một chút đi, loại chuyện xấu nào?”
“Cả tinh thần và thể chất.”
…… Cả tinh thần và thể chất?
Thời Ngọc nghiêm túc tự hỏi một chút, gật gật đầu:
"Hiểu rồi.”
Hệ thống có chút không yên tâm:
“Cậu thật sự hiểu rồi?”
Thời Ngọc ừ một tiếng, thanh âm lười nhác:
“Yên tâm, trong lòng tôi đã có kế hoạch.”
"Cậu có kế hoạch gì hả,” hệ thống nhịn không được phun trào:
“Lại nói cậu rốt cuộc vì cái gì muốn giúp Thẩm Thác và nữ sinh kia? Cậu thích làm chuyện tốt?”
Hệ thống nhân vật phản diện xấu xa của họ không thể có một ký chủ thích làm điều tốt.
Đây quá nhiều điểm không hợp.
Thời Ngọc thấy vậy, cậu cũng không cần suy nghĩ nói: “Muốn giúp thì giúp.”
Hệ thống: “Hả?”
Nam sinh trên giường bệnh uể oải cụp mắt xuống, mí mắt rất mỏng, hồng nhuận, đuôi mắt khẽ nhếch lên, mảnh khảnh xinh đẹp:
“Thật sự chỉ là thuận tay, giúp cũng được, không giúp cũng được.”
“…… Cậu chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ không cảm kích cậu?” Hệ thống kinh ngạc nói.
“Cảm kích tôi cái gì?” Thời Ngọc kỳ quái nói:
“Ta giúp bọn hắn là chuyện của tôi, cảm kích hay không là chuyện của bọn họ, không cần suy nghĩ..”
Hệ thống lần đầu tiên nghe thế loại logic, hơn nửa ngày đều xoay mòng mòng. Nó lơ lửng trong khoảng không, cẩn thận nhìn bộ dạng của Thời Ngọc.
Khi nói lời này mí mắt Thời Ngọc mí mắt cũng một chút cũng không rung động, cậu thật sự không có đem Thẩm Thác và Tiết Linh Linh phản ứng suy xét trong lòng, giống như khi anh ta nhìn thấy rác trên mặt đất khi anh ta đi trên đường vậy, muốn nhặt liền nhặt, nhặt về sau sẽ như thế nào, hoàn toàn không suy nghĩ đến.
Không hiểu sao, hệ thống nghĩ ra một câu.
Nói là có tình, lại là vô tình.