Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nhân Thiết Sụp Đổ Vai Ác Chạy Suốt Đêm

Quyển 1 - Chương 14: Hắn có chút điên(14)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng học mở đèn, đèn sợi đốt ánh sáng phát ra sáng rực. Nam sinh đang nằm nghỉ trên bàn đã tỉnh tỉnh từ lúc nào.

Hắn đỡ trán, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa giữa mày, mái tóc đen xoăn nhu thuận rũ xuống hai bên mặt, đôi lông mày dài mảnh mai dưới mái tóc xoăn lạnh lùng xinh đẹp, thanh âm uể oải, lộ ra chút mới vừa tỉnh ngủ, trong một khoảng

lặng chết chóc, anh nói:

“Ồn cái gì?”

Trần Hào mí mắt run rẩy.

Cái bàn trước mặt vặn vẹo nghiêng ngả, mặt bàn giống như công trường đang thi công loạn tành một đống, bài tập rơi trên mặt đất, mấy quyển thật dày sách giáo khoa rơi ở bên chân, hắn ngồi trong đống đổ nát, nuốt nước miếng một cái, cười cười nói:

"Anh Yến…… Có chuyện gì ạ?”

Sự im lặng đến nghẹt thở vẫn tiếp diễn.

Phòng học im ắng đến mức ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy, ánh mắt của mọi người giống như dao, cắt vào dây thần kinh của Trần Hào. Hắn gắt gao nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu, cố gắn nhịn xuống.

Yến gia là hào môn thế gia của thành phố A, xuất thân vững vàng, trước khi đi học cậu đã được vợ chồng Trần gia nắm tay dặn dò một phen, chọc ai cũng được chỉ cần không phải là Yến Thời Ngọc. Tên đoản mệnh tiểu thiếu gia của Yến gia này, là toàn bộ Yến gia chống lại, ai chạm vào đều chết.

Bị hắn gắt gao nhìn chằm chằm, thiếu niên một thân bệnh uể oải vẫn không nhìn hắn một cái.

Hắn buông mắt xuống, lông mi rũ xuống giống như cánh bướm, dài đẹp mảnh mai, nằm trên gương mặt tinh xảo lạnh lùng, cậu quay đầu lại, ánh mắt quét qua người hắn, mệt mỏi nói:

“—— muốn nộp thì nộp, không muốn nộp thì cút.”

Đây là…… Hắn từng nói qua.

“Ở trước mặt tôi đùa giỡn,” máu như đóng thành một lớp băng, hắn cứng đờ dại ra ngồi trên ghế, da mặt nóng rát, nghe rõ ràng giọng điệu nhẹ nhàng châm chọc

của nam sinh:

“—— cậu đủ tư cách sao?”

Sau giờ ngọ ồn ào cải vã, ngoài cửa sổ nổi lên tiếng sấm từng trận, mưa to liên miên.

Thời Ngọc dưới ánh nhìn chăm chú không rõ đứng dậy, từ cửa sau rời đi.

……

Cậu đi rồi, từ đầu đến cuối ngồi trên ghế, Thẩm Thác từ đầu đến cuối không chú ý đến trò hề này, mới nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt đưa mắt nhìn về phía Tiết Linh Linh đang được các nữ sinh vây quanh an ủi.

Không biết suy nghĩ cái gì, đôi mắt phượng đen, lạnh lùng của thiếu niên nhất thời ảm đạm, một lát sau, mới một lần nữa cúi đầu, tiếp tục làm chuyện của mình.

…… Là ảo giác sao?

Lớp học sôi động trở lại, một trận ồn ào nhốn nháo nói chuyện trong lớp, Thẩm Thác không chút để ý vuốt đầu ngón tay. Trong đầu lại lần nữa lơ đãng, vô tâm thoáng nhìn. Thiếu niên sống lưng thẳng tắp, lông mày dài và hẹp, da thịt trắng nõn, phía trên hai má có điểm hồng nhạt, đuôi mắt thu hút, lắp lánh hạt nước động lòng người.

Dường như sợ bị người khác phát hiện khác thường, cậu khó chịu rũ mắt, mím môi thành một cái thẳng tắp.

Hộp cơm cách nhiệt trong góc vuông vức, bình sữa đặt ở vị trí dễ thấy, trên thân còn động lại giọt nước cô đọng

Như suy tư gì nhìn chằm chằm bình sữa bò một lát.Thẩm Thác cúi đầu, lông mi che lại tia tối trong mắt, đứng dậy rời khỏi phòng học...
« Chương TrướcChương Tiếp »