Thời Ngọc hướng phía trước đi vài bước, chờ Cayenne tới gần, không ngờ rằng chiếc màu đen Cayenne lại ngừng trước khu đất trống ở khu dạy họ, chỉ cách cậu khoảng hơn 10 métNày hơn mười mét khoảng cách này bình thường chỉ là vài bước chân, nhưng mà hôm nay, Thời Ngọc nếu muốn qua đi, phải đi qua vũng nước động trước đế giày.
Thiếu niên tóc đen dừng bước chân, đôi mi rậm không ngừng run rẩy. Cậu đứng giữa nền gió lạnh, trên người khoác áo rộng thùng thình khoác màu xanh, cổ tay áo hơi dài, chỉ để lộ ra đầu ngón tay trắng như tuyết tinh tế xinh
đẹp, cơ thể lộ ra dáng vẻ tái nhợt lại mảnh khảnh.
Chiếc Cayenne dưới ánh mắt tập trung của cậu, tắt máy.
Thời Ngọc có nghĩ tới Thịnh Huyền không muốn nhìn thấy cậu, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới người đàn ông này lại đột nhiên muốn làm khó dễ cậu như vậy, thậm chí ngay cả chờ cậu lên xe cũng không thể.
Cậu đứng tại chỗ một lát, cũng không nghĩ sẽ cùng Thịnh Huyền so đo, trực tiếp cầm ô bước qua vũng nước, mở của xe ngồi vào trong. Đệm lót sạch sẽ ngăn nắp đột nhiên xuất hiện hai dấu chân màu đen.
Phía trước tài xế điều khiển xe tròn mắt, như bị tia lửa thiêu đốt, đột nhiên thu hồi tầm mắt.“Cậu.” Thiếu niên lại dường như không hề có cảm giác.
Ánh sáng tối tăm phủ kín bên trong xe, cậu vui vẻ cười rực rỡ, đôi môi mềm mại cong lên một đường vòng cung nhẹ, giọng nói êm đềm, chứa đầy sự ỷ lại và nhớ nhung:
“Cậu sao lại tới nhanh như vậy?”
Ghế sau Cayenne không có tay vịn ngăn cách, rộng rãi bằng phẳng, lớp da bọc ghế vải nỉ vô cùng êm ái.
Gỗ đàn hương nhẹ thoảng trong không khí, thoang thoảng kéo dài.
Thịnh Huyền thân ảnh ẩn ẩn hiện hiện, không nhìn cậu, cũng không nói gì. Vẻ ngoài hắn cực kỳ xuất chúng, mái tóc đen hơi rối rũ tới bả vai, gương mặt thanh nhã đạm mạc, như được tô vẻ cẩn thận tỉ mit, rõ ràng là bộ dáng vô cùng
trong sáng, diện mạo thanh quý xuất thần, nhưng tính nết lại thâm trầm, quỷ quyệt khó lường.
Đôi tay thon dài sạch sẽ như vậy, nhưng mà không biết đã làm bao nhiêu người đổ máu.
Cố tình rũ mi mắt, Thời Ngọc nhìn về phía người đang đặt tay trên đầu gối,
“Cậu, thức ăn của cháu đâu?”
Trên bàn tay nhợt nhạt và tao nhã của người đàn ông, một tia sáng xanh lục lóe lên trên ngón tay.
Một chiếc nhẫn xanh như ẩn như hiện bao trọn ngón tay nam nhân, một luồng khí lạnh lướt qua khuôn mặt, giống như cái l*иg giam giữ mãnh thú, tỏa ra sát khí dày đặc.
Tài xế vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia, thức ăn ở chỗ này.”
Hắn lấy hộp cơm trên ghế phụ được Thịnh Mẫn giữ ấm cẩn thận, đưa cho Thời Ngọc.
Thời Ngọc mi mắt cong cong, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bác.”