Thành Chử Dương, Thanh Vân Tông
Mặt trời đã lặn về phía tây, ánh chiều tà ấm áp cùng sương mù bao bọc xung quanh Thanh Vân Tông như một tấm thảm khổng lồ.
Một trăm năm trước sau cuộc đại chiến tiên ma, Ma Tôn bị phong ấn, Thanh Vân Tông trở thành tông môn đứng đầu của giới tu tiên. Khi Ma Giới bị suy thoái, chúng ma không còn chủ nhân, phân tán khắp nơi, bá tánh thành Chử Dương sợ hãi yêu ma, rất nhiều người, từ già trẻ gái trai dìu dắt nhau lên chân núi Thanh Vân Tông an ổn sinh sống.
Trăm năm qua đi, dân cư ngày càng đông đúc, dưới chân núi là thị trấn phồn hoa nhất thành Chử Dương - trấn Mặc Dương.
Trời đã chạng vạng, nhà nhà ngập tràn khói bếp, kèm theo đó là tiếng cười nói vui vẻ, trông có vẻ tĩnh lặng và yên bình.
Tại Thanh Vân Tông, sau bếp, các đệ tử tạp vụ đang nhóm lửa chuẩn bị cơm chiều, cách bếp không xa có một điện thờ thờ phụng một bức tượng thần, tượng thần kia khoác lên mình một chiếc áo bào màu đỏ, râu hùm mày rậm, giữa trán có một ấn kí hình ngọn lửa màu đỏ rực, khuôn mặt đỏ đậm, mang nét cương trực mạnh mẽ, vị thần đó không ai khác chính là vị thượng thần Cửu Thái Gia.
Ấn kí ngọn lửa hơi hơi đỏ lên, dường như có chút linh tính, nhưng những đệ tử tạp vụ cũng không phát hiện, chuyên tâm nhóm lửa.
"Mau đến sau núi nhìn xem, đệ tử Vân Phong kia sắp bị Hoắc Sư Huynh gϊếŧ chết rồi". Bên ngoài gian bếp có đệ tử kêu lên.
Các đệ tử tạp vụ nghe xong nhìn ngọn lửa đang rực cháy trước mặt, tính toán một hồi, liền quyết định đi xem náo nhiệt rồi trở về làm cơm cũng không muộn.
Ngay khi mọi người bước ra khỏi cánh cửa nhà bếp, một bóng người nhỏ nhắn màu đỏ từ ấn ký ngọn lửa xuất hiện.
"Nơi này mùi vị thật thơm!" Dư Quả Quả đứng lên, hít một hơi thật sâu, duỗi duỗi người, thăm dò từ trong ra ngoài phòng bếp.
"Chiếc nồi nấu này trông có vẻ thật lớn tuy nhiên so với nàng cũng không đẹp bằng.""Củi này dùng để sưởi ấm thân mình thì không có gì tuyệt vời hơn!"
"Các ngươi chờ ta, ta cùng các ngươi đi ra sau núi." Đệ tử tạp vụ vội vàng rời đi không kịp đóng cửa, tiếng nói từ bên ngoài truyền đến tai Dư Quả Quả.
“Ai? Là tiếng nói của phàm nhân...” Nàng theo tiếng nói đó đi ra sau bếp, chỉ thấy thấp thoáng mấy bóng dáng rời đi, liền vội vàng đi theo.
Ngọn núi dài trăm dặm, bốn phía đều là núi non chênh vênh.
Là một trong những tông môn lớn, số đệ tử của Thanh Vân Tông không ít, mỗi mười năm họ lại tuyển nhận đệ tử một lần, mỗi lần đều thu nhận mấy trăm người nhận làm đệ tử ngoại môn, mà có thể vào nội môn thì không quá mười người, những người đó tư chất thiên phú đều ưu tú, được mọi người ngưỡng mộ, nếu thực lực của người đó không xứng với địa vị của mình thì tâm lý ngưỡng mộ cũng sẽ biến thành ganh ghét.
Giờ phút này, có bốn đến năm chục đệ tử đến xem náo nhiệt, bọn họ tụm năm tụm ba nói chuyện, tạo thành một vòng tròn xem diễn biến trước mặt.
Những người này, có người lộ ra ánh mắt vui sướиɠ, cũng có người không đành lòng, có người hờ hững thờ ơ.
Ở giữa đám đông, mấy người mặc y phục của đệ tử nội môn đang tay đấm chân đá một thiếu niên mặc y phục đen trên mặt đất, đứng đầu đám người lọ hẳn là vị thiếu niên trong miệng đám đệ tử ngoại môn kia Hoắc Sư Huynh, hắn ngồi xổm xuống đất, tay cầm vỏ linh kiếm, mũi kiếm dán vào mặt thiếu niên, hắn đang cười nói chuyện, chỉ là nụ cười mười phần ác ý.
Bởi vì sau giờ ngọ, trên núi có một trận mưa lớn, đá vụn trên mặt đất giờ đây ẩm ướt và lạnh lẽo. Thiếu niên mặc hắc y sắc mặt tái nhợt, đôi môi bị đông lạnh, không có lấy một tia máu trên mặt, quần áo dính đầy bùn đất, trong lúc hỗn loạn bị xé rách thành nhiều mảnh, lộ ra da thịt trắng nõn mang đầy vết thương, miệng vết thương dính bùn làm cơn đau ngày càng thêm nghiêm trọng.