Chương 8

Cậu hờ hững đọc mấy đoạn tin nhắn dài dòng của tên tiểu quỷ này, sự phiền não khi tái phát bệnh đã biến mất một chút.

Wechat lại có tin nhắn mới.

"Người anh em, với tình hình của cậu bây giờ, ngày mốt có chơi bóng được không?"

Bạch Nhiên không thèm trả lời câu hỏi tào lao này, trực tiếp xoá lịch sử trò chuyện.

Trở lại weibo, anh lại kéo lên trên cùng, nhìn lại bình luận của tiểu quỷ kia lần nữa.

Bách Nhiên cảm thấy tên này hình như bị thiểu năng.

Ai mà rảnh rỗi đi hỏi thăm một tài khoản weibo mấy tháng mới đăng bài một lần chứ?

Dinh.

Đang suy nghĩ thì tin nhắn của Nam Hữu Gia Ngư lại đúng giờ được gửi qua.

[Ngủ ngon! Nhớ ăn cơm uống thuốc, cố giữ gìn sức khoẻ nha. (^_^)]

Ánh mắt Bách Nhiên hơi ngưng lại trên dòng tin nhắn này.

Sau đó lạnh mặt xoá tin nhắn đi.

Hoạt động của Nhất Trung rất phong phú, những trường khác cơ bản là không bằng.

Phiếu lấy số chỗ ngồi ở sân vận động diễn ra trận bóng rổ sắp tới rất khó lấy, nhưng không biết Thư Ấu đã làm cách nào mà lấy được hai phiếu, muốn kéo Kiều Nam Gia đi xem bóng rổ.

Kiều Nam Gia không có hứng thú với bóng rổ, lần trước cô đã bị đủ loại tạp âm khác nhau làm tai cô âm ỉ ba ngày ba đêm.

Cô biết Thư Ấu muốn tốt cho cô, vậy nên cô cũng muốn báo đáp người chị em của mình, thế là Kiều Nam Gia quyết định sẽ dạy kèm cho Thư Ấu, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi sắp tới.

Thư Ấu nghe vậy thiếu chút nữa phun một ngụm trà sữa.

Hai người ngồi trên băng ghế đá dưới bóng cây to lớn, toàn bộ sân thể dục đều nghe thấy tiếng hét giận dữ của Thư Ấu.

"Kiều Nam Gia, cậu lấy oán báo ân!"

...

Buổi tự học hôm lại trở nên ồn ào, khắp phòng đều là âm thanh xì xào bàn tán

Giờ tự học bắt đầu, bên tai Kiều Nam Gia liên tục lặp đi lặp lại một cái tên, dường như trận đấu ngày hôm nay đều là vì cậu ta mà chuẩn bị.

—— Nhưng mà nói vậy cũng không sai.

Phiếu ghế ngồi khó lấy như vậy, đương nhiên không phải tất cả học sinh đều đến vì trận bóng rổ này, mà đa số là các nữ sinh đến vì Bách Nhiên.

Bách Nhiên.

Bách Nhiên.

Vẫn là Bách Nhiên.

Cái tên này làm lỗ tai Kiều Nam Gia nghe đến mức cô thấy hơi phiền, dứt khoát đeo tai nghe lên làm bài listening Tiếng Anh.

Tối ngày thứ tư, toàn thể các giáo viên dạy tiết tự học đã mở một cuộc họp, Kiều Nam Gia tính toán một chút, có thể là chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp tới. Mấy năm trước cô chưa bao giờ tham gia đại hội hết, cô không giỏi thể thao, càng không thích trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Nếu không có giáo viên giữ lớp thì chắc chắn lớp học đã náo nhiệt đến long trời lở đất.

Lớp trưởng có hung dữ quát vài câu cũng không ăn thua gì.

Kiều Nam Gia lại đeo tai nghe vào, giọng nói dễ nghe của người ngoại quốc vang lên bên tai, đưa cô rời xa thế giới ồn ào bên ngoài.

Đang viết viết thì phía sau có người vỗ vỗ bả vai cô, Kiều Nam Gia sửng sốt một chút, gỡ tai nghe quay đầu lại, thấy lớp trưởng đang đẩy đẩy mắt kính, nói: "Bạn học Kiều, chủ nhiệm lớp nhờ tớ kêu cậu lên văn phòng gặp cô ấy."

"Tớ biết rồi, cảm ơn."

Vừa mới họp xong, các thầy cô đang ngồi trong văn phòng trò chuyện xôn xao. Chủ nhiệm lớp cô là cô Trần, một người phụ nữ trung niên giỏi giang, dạy toán có logic rõ ràng, ngay cả lời cô nói với Kiều Nam Gia cũng rất có mạch logic sáng rõ.