Thư Ấu kéo balo của cô, vẻ mặt nghi ngờ, "Này người chị em, cậu không sao chứ?
"Không sao không sao."
Kiều Nam Gia cố tỉnh táo lại, giờ tự học tối nay còn cô còn có bài tập chưa làm, nhưng nếu cô dứt khoát xin nghỉ về nhà ngủ bù thì cũng không phải vấn đề lớn.
"Đi thôi."
Nhà hát Nam Quốc là hoạt động ngoại khóa nổi tiếng trong trường. Có nhiều cuộc thi lớn và nhỏ, giải thưởng cũng rất phong phú.
Đợt diễn tập ngày hôm nay là tác phẩm "Tiếng sét trong mưa" không có phần của Thư Ấu. Lý do cô dẫn Kiều Nam Gia đến đây là vì Ngạn Bách đóng vai Chu Bình trong tác phẩm này, là con trai của Chu Phác Viên; mặt khác là bởi vì thường ngày ở trường, Kiều Nam Gia giống như một cô gái tự kỷ bề ngoài sáng sủa nội tâm cô độc.
Nếu không kéo cô ra ngoài chơi nhiều hơn, Thư Ấu sợ sự xinh đẹp này sẽ bị "hư" mất.
Kiều Nam Gia ngáp một cái, nước mắt sinh lí đọng lại nơi khoé mắt, bị Thư Ấu tùy tiện kéo đi cũng không tức giận.
Quy mô trường rất lớn, có cơ sở cũ và cơ sở mới, mỗi năm mở rộng quy mô ra năm, sáu lần, giống như là trường đại học vậy, ngay cả nhà hát cũng không hề nhỏ.
Thư Ấu đẩy cửa đi vào, bên tai vang lên tiếng nghẹn ngào của cô gái, "Em đem tất cả tình yêu của em dành cho anh, máu thịt của em, linh hồn của em, toàn bộ những gì em có em đều trao trọn cho anh! Vậy mà anh lại muốn rời bỏ em..."
Thư Ấu kích động.
"Nhìn kìa, bọn họ đang diễn màn đối thoại của Phồn Y và Chu Bình, Bách Ngạn cũng đang đứng trên sân khấu."
Nghe được hai chữ Bách Ngạn, Kiều Nam Gia lập tức ngẩng đầu lên.
Trên đài diễn có một nam sinh đang đứng đưa lưng về phía hai người.
Cậu mặc đồng phục xanh đậm, đến khoá kéo áo cũng rất chỉnh tề nằm ngay cổ, nhưng lại không có vẻ gì là ngốc nghếch bảo thủ.
Tóc Bách Ngạn rất ngắn làm cho gương mặt cậu sáng sủa hơn. Gương mặt không phải là đẹp trai nhất, nhưng cũng tính là sạch sẽ dễ nhìn.
Nữ sinh đứng đối diện đột nhiên quên lời thoại, cậu mỉm cười nhắc nhở đối phương, một bộ dáng dịu dàng lễ phép, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó là cứ như được chữa lành, chẳng trách cậu lại đào hoa như thế.
Kiều Nam Gia không chống cự nổi nụ cười rực rỡ của vị học bá vừa đẹp trai vừa thông minh này.
Nhưng theo quan điểm của Thư Ấu, gương mặt của Bách Ngạn rất bình thường, còn không biết chơi thể thao, ngoại trừ cái hào quang học bá thì không còn gì đáng để nói tới.
Nếu như có thể xuất sắc hoàn thành kịch bản gốc [Hamlet] thì may ra còn có chút ưu điểm.
Quả nhiên Thư Ấu vẫn thích mấy cậu bạn đẹp trai hơn.
Ngay lúc này, Kiều Nam Gia tựa như lạc vào cõi thần tiên, giọng nói phiêu đãng, "Quả nhiên là nam thần, tại sao cả người cậu ấy có thể tỏa ra ánh hào quang rực rỡ như vậy chứ?"
Thư Ấu nhịn không được đánh nhẹ cô một cái cho cô tỉnh ngộ ra, "Chị em, cậu mở to mắt nhìn cho rõ, trên đầu cậu ta có tận mấy cái đèn chiếu sáng đó."
Kiều Nam Gia: "... À."
Cô tỉnh rồi, quay lại bộ dạng tràn đầy sức sống thường ngày.
Kiều Nam Gia đột nhiên nhận ra, nam thần bị đau dạ dày mà còn có thể lên sân khấu biểu diễn. Quả nhiên là nam thần, mưa bão quật không ngã.
Thư Ấu xúi bậy, "Cậu không đi lên chào hỏi cậu ta sao? Cơ hội ngàn năm có một đó."
"Không đi."
Cô đã hứa rồi, không làm phiền cuộc sống của nam thần.