Chương 50

Nó không ngừng kêu “meo meo” làm Bách Nhiên ý thức được: Hình như mình đã mang một thứ vô cùng phiền phức về nhà.

Cậu trừng mắt liếc nhìn mèo con, duỗi ngón tay đến trước mặt nó ý bảo nó câm miệng. Con vật nhỏ ngây ngốc một lát rồi dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ liếʍ ngón tay cậu như lấy lòng.

Bách Nhiên vừa sửng sốt vừa không biết làm như nào cho phải.

“……”

Đang rảnh nên cậu mở Weibo ra, đọc tin nhắn “Nam Gia Có Cá” gửi cho mình.

Bách Nhiên dứt khoát gửi cho cô một bức ảnh.

“Nam Gia Có Cá” trả lời tin nhắn của cậu rất nhanh.

[Trời ơi đáng yêu quá! Đáng yêu chết mất!]

[Nó xinh quá, chắc chắn về sau nó sẽ là một chú mèo xinh đẹp!]

[Đúng rồi, tớ quên chưa hỏi, tên của nó là gì thế?]

Nhìn câu hỏi cuối cùng, Bách Nhiên im lặng một lát.

[Sữa Bò Ngọt.]



Hôm nay Kiều Nam Gia vô cùng vui sướиɠ vì mình không chỉ được trò chuyện với nam thần mà còn biết được tên của mèo con…

Sữa Bò Ngọt.

Đáng yêu quá trời quá đất!

Đáng yêu giống như nam thần á!

Trong lòng cô sung sướиɠ, bong bóng màu hồng bay đầy trong tâm trí cô.

Đêm nay là một ngày hiếm hoi “Mộc Bạch Phiền” gửi cho cô mấy tấm ảnh chụp Sữa Bò Ngọt. Nằm bò, ngồi, đủ các loại tư thế. Càng nhìn cô lại càng cảm thấy mèo con đáng yêu, càng xem ảnh càng thấy thích nó hơn.

Kiều Nam Gia đang tưởng tượng ra cảnh nam thần dịu dàng vuốt ve mèo con.

Kiều Nam Gia: Đáng yêu chết mất thôi QAQ

Bên kia.

Bách Nhiên ngồi ghế sau, mở to mắt nhìn nhau với Sữa Bò Ngọt. Mèo con vô tội trợn to hai mắt, lỗ tai rũ xuống, dáng vẻ muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì ngoan ngoãn bấy nhiêu, ngay cả tiếng kêu cũng nhỏ nhẹ ngọt ngào.

“Meo ~”

Trong đầu Bách Nhiên bỗng hiện ra mấy câu “Nam Gia Có Cá” khen ngợi con mèo này. Bỗng nhiên cậu cảm thấy cô khen cũng không sai. Cậu cúi đầu, vươn ngón tay ra chỗ Sữa Bò Ngọt.

Nó “meo” một tiếng, vươn đầu lưỡi mềm mại liếʍ liếʍ ngón tay cậu.

Giây tiếp theo, nó dùng tốc độ sét đánh cắn ngón tay Bách Nhiên!

“……” Bách Nhiên đen mặt, “Chú quẹo phải chỗ đèn xanh đèn đỏ phía trước.”

Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, vẻ mặt ngơ ngác mỉm cười: “Cháu muốn đi đầu?”

Trong tiếng nói của Bách Nhiên mang theo sự nghiến răng nghiến lợi.

“Đi bệnh viện thú cưng, tiêm vắc-xin phòng dại.”

Tháng này chính là giai đoạn ôn tập, mỗi ngày phải lặp đi lặp lại những việc giống nhau, vô cùng nhàm chán nhưng Kiều Nam Gia lại rất vui vẻ.

“Mộc Bạch Phiền” lại khôi phục lại trạng thái trước đây, thỉnh thoảng mới để ý tới cô một lần. Nhưng điều này cũng không cản trở cô hỏi thăm rồi quan tâm cậu vào những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi sau một ngày học tập mệt mỏi.

“Mấy nay đề khó thật đó!”

“Phiền chết đi được. Một ngày tận ba bốn đề thi, tớ có phải máy làm bài đâu cơ chứ?”

“Ai hiểu nỗi khổ trong lòng tớ cơ chứ?”

Mấy bạn ở lại trực nhật vừa quét dọn, vừa mặt đau khổ oán giận. Chỉ có Kiều Nam Gia ngồi bên cạnh che miệng cười nghe các bạn than trời than đất, nghiêm túc lau sạch bảng.