Chương 23

Ngoài mặt, gương mặt Kiều Nam Gia bình tĩnh, thậm chí khoé môi còn mỉm cười, nhưng thực tế bên trong lòng cô đã sớm hỏng bét rồi.

Chân cô đang run rẩy không ngừng, may mắn là đang đi nên không ai chú ý đến.

Trái tim cô giống như bị tiêm một liều adrenalin, đập mạnh liên hồi, làm l*иg ngực cô hốt hoảng không thôi.

Kiều Nam Gia muốn bản thân bình tĩnh lại, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm khúc Trường Hận Ca, lúc này nhịp tim mới dần ổn định.

Cô đứng ngay tại vạch xuất phát.

400m luôn là hạng mục ít người báo danh nhất. 100m yêu cầu bùng nổ thể lực trong thời gian ngắn, 800m lại yêu cầu thể lực bền bỉ kiên trì, nhưng mà 400m, chạy quá nhanh thù sẽ không đủ thể lực, chạy chậm thì sẽ sớm bị cho hít bụi, mỗi lần thi 400m cứ như lấy hết nửa cái mạng của học sinh.

Vậy nên hạng mục này thường do các học sinh nổi bật của tiết thể dục báo danh.

“Kiều Nam Gia cố lên!”

“Nam Gia! Nam Gia!”

Đứng kế bên cô là Phương Mạn Mạn ở ban 4, nổi tiếng là với danh xưng tiểu tiên nữ, khuôn mặt dễ thương trong sáng, vậy mà lại báo danh hạng mục 400m. Cơ thể nhỏ bé của Phương Mạn Mạn dường như chỉ cần một cơn gió đã đủ đem người thổi bay.

Một đống nam sinh mặt dày hò hét Phương Mạn Mạn cố lên.

“Mạn Mạn, Mạn Mạn ——”

“Gia Gia, Gia Gia ——”

Người ngoài không biết còn tưởng Nhất Trung đang đón tiếp hai đại minh tinh nào đó.

Kiều Nam Gia: “...”

Đường đua ầm ĩ thu hút ánh mắt rất nhiều người, Chu Ngôn Quân đang ngồi trên cầu thang trong khán đài, chán nản nhìn đông ngó tây, thấy có chuyện thú vị liền kéo bả vai Bách Nhiên.

“Cậu nhìn bên kia đi, náo nhiệt quá trời à.”

Theo hướng chỉ của Chu Ngôn Quân, Bách Nhiên tẻ nhạt liếc mắt một cái rồi thôi.

“Ỏ.” Chu Ngôn Quân cực kỳ hưng phấn hóng chuyện, “Đó không phải là tiểu khả ái của ban 3 sao?”

Ngay lúc này, giáo viên thể dục cầm còi thổi đưa lên miệng.

Chuẩn bị ——

“Chạy!”

“Gia Gia! Xông lên!”

Kiều Nam Gia sửng sốt một chút, trong nháy mắt khi tiếng súng phát lệnh vang lên, cô cảm nhận được hai bên người có tiếng xé gió, các nữ sinh đón gió chạy như điên, giống như chú ngựa hoang thoát cương điên cuồng chạy về phía trước.

Cô cũng nhanh chóng xuất phát, đón gió chạy về phía trước như chú ngựa thoát cương, ngựa non.



Nhưng vừa mới chạy được mấy mét đã bị cho hít bụi, có thể nói chưa kịp làm gì mà đã chết tâm.

Kiều Nam Gia sâu sắc nhận thấy rằng, sau trận đấu này cô chỉ có thể đội quần đến trường một thời gian.

Thư Ấu cùng một vài nữ sinh chạy bên ngoài đuổi theo Kiều Nam Gia, “Nam Gia ơi! Cũng chỉ là đại hội giao lưu tình hữu nghị thôi, chỉ cần chạy về tới đích là đã tốt lắm rồi!”

Kiều Nam Gia đang thở hồng hộc cảm thấy dở khóc dở cười.

Cô biết thể lực ngựa non của mình không có cách nào giành được thứ hạng cao, không ngờ mọi người cũng cùng chung suy nghĩ với cô nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều!!

Tiểu tiên nữ yếu đuối mỏng manh Phương Mạn Mạn cũng đang chạy một cách chậm rãi, thể lực một chín một mười với Kiều Nam Gia, hai con gà yếu ớt dần kéo dãn khoảng cách với nhóm ngựa hoang kia. Hai người đều lén lút nhìn đối phương một cái, ai cũng không muốn là người về đích cuối cùng, không sợ bắp chân run lẩy bẩy, cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía trước.

Có lẽ là bởi vì cổ vũ lẫn nhau nên tốc độ của hai người bất giác nhanh dần lên, chốc lát đã đuổi kịp người chạy thứ ba từ dưới lên.