Chương 11

Trong tiếng thét chói tai của hội trường, bọn họ đã đánh xong hiệp đầu tiên, cậu nói với Chu Ngôn Quân một tiếng rồi đi thay quần áo.

Chu Ngôn Quân cũng đi theo cậu đến phòng thay đồ.

"Hôm nay cha cậu về rồi đúng không? Đây là chuẩn bị bỏ nhà ra đi à?" Vẻ mặt Chu Ngôn Quân có vài phần cười nhạo trên nỗi đau của người khác.

"Đừng làm phiền tôi."

Bách Nhiên cởϊ áσ trên ra, lộ ra đường cong săn chắc của cơ thể, vai rộng eo hẹp, dáng người cực kỳ đẹp.

"Có cần tớ giúp đỡ gì không?"

"Không."

Chu Ngôn Quân bĩu môi, cảm thấy người anh em này thật nhạt nhẽo.

"Cậu đúng là cái đồ cứng đầu."

"À đúng rồi, cha cậu có đồng ý cho cậu đi huấn luyện không?" Chuyện cậu nói đến đương nhiên không phải trận bóng rổ này.

Bách Nhiên thay một cái áo hoodie màu đen, một tay xách balo lên, nghe vậy lạnh lùng mím môi.

"Đây là chuyện riêng của tôi."

...

Sau khi tiễn nhóm người rời đi, Kiều Nam Gia nhẹ nhàng thở phào.

Balo của cô còn ở trong lớp, cô Trần cầm chìa khóa dẫn đi cô lên lớp lấy balo, khi hai người đang đi đến cầu thang, Kiều Nam Gia muốn lấy điện thoại ra coi giờ nhưng lại bất cẩn làm rơi hai phiếu ghế ngồi ở hội trường trận bóng rổ ngày hôm nay.

Kiều Nam Gia lập tức cứng đờ.

Cô căng da đầu ngẩng đầu lên, quả nhiên, nhìn thấy vẻ mặt của cô Trần giống như bị mèo con nhà mình cào một phát thật đau.

"Gia Gia à..."

Cô Trần run rẩy gọi tên cô, ánh mắt phức tạp.

Kiều Nam GIa vội vàng giải thích, "Cô nghe em giải thích đã!"

"Không sao không sao, em cũng là một cô gái, thích bạn học nam đẹp trai là chuyện bình thường, là lỗi tại cô..."

"Không không không, em không hề thích Bách Nhiên!"

Giọng nói của cô cực kỳ kiên quyết vang dội khắp hành lang, làm người nọ đang đi tới cũng nghe thấy rõ ràng từng chữ.

Một bóng dáng cao gầy dừng lại ở chân cầu thang.

Cậu mặc quần đồng phục, trên là chiếc áo hoodie đen. Có lẽ vừa mới vận động mạnh xong nên mái tóc đen hỗn độn ướt đẫm mồ hôi, con người đen nhánh đúng lúc đối diện với Kiều Nam Gia đang cố gắng giải thích.

Hai người cứ thế nhìn nhau.

Bạn học Bách trong truyền thuyết liếc nhìn phiếu ghế ngồi trong tay cô.

Trên phiếu có viết "Bạn học Bách cố lên!", là chữ của Thư Ấu, mấy chữ màu hồng to rõ như vậy, muốn bỏ qua cũng không được.

"..."

"..."

Bách Nhiên thu hồi tầm mắt, không có hứng thú đi lướt qua người cô.

Cô Trần vỗ vỗ bả vai Kiều Nam Gia, an ủi cô, "Không sao đâu, dù gì cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc rồi đúng không?"

Kiều Nam Gia cứng họng.

... Lần này, cô đúng là giải thích chưa rõ ràng lắm.

Nhân vật hào môn nổi tiếng, tây trang giày da, cổ hủ nghiêm túc.

Đây là những cụm từ nói về hình tượng của Bách Quốc Minh.

Trong lời đồn, Bách Quốc Minh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay sáng lập nên đế quốc thương nghiệp của riêng ông, vui giận đều không thể hiện ra, cả người u ám, độc ác lão luyện, là lão đại thương nghiệp khiến ai cũng sợ hãi.

Mặc dù bây giờ đã năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn rất điển trai anh khí, giống như một người đàn ông ba mươi tuổi đang muốn bắt đầu khởi nghiệp nuôi sống gia đình.

"..."

Ai mà ngờ đến, người đàn ông này trên thực tế chính là một người cứng nhắc như bức tượng.

Bách Nhiên đeo balo đi qua cổng nhà, mặt vô cảm đứng cửa nhà, nói đi vào cũng không phải, mà không đi vào cũng không đúng.