Chương 9: Lão Đại

Lục Kiến Thanh từ chối liên tiếp ba tiếng: “Không cần, cảm ơn ông, cháu không đói bụng.”

Đúng là cô có ấn tượng tốt với món tôm càng mười ba vị, nhưng với loại nến thơm này thì không cần nghĩ cũng biết chắc rằng sẽ gây đau bụng.

Lòng tốt của mình bị từ chối, lại thấy cô kiên quyết không chịu ăn, Trương lão phu tử tiếc nuối lắc đầu, nhân lúc hương nến vẫn còn nghi ngút, ông ta liền bay đi tìm một con quỷ khác biết quý trọng bữa trưa này hơn để ngồi thưởng thức cùng.

Trương lão phu tử vừa rời đi, tấm lưng căng thẳng của Lục Kiến Thanh mới hoàn toàn được thả lòng, cô đi quanh văn phòng một vòng, cuối cùng tìm được một chiếc lò vi sóng đang bám bụi trong góc.

Cho dù có thế nào thì cũng vẫn phải ăn cơm.

Tay nghề nấu nướng của Lục lão đạo quả thực chỉ dừng ở mức đủ để sinh tồn, chỉ biết ném đồ ăn vào trong nồi rồi nấu chín là xong việc. Từ lúc Lục Kiến Thanh đủ lớn để động vào nồi niêu là cô đã tự có ý thức chủ động gánh vác trọng trách nấu nướng nặng nề trong đạo quán.

Tay nghề nấu cơm của Lục Kiến Thanh rất tốt, bên trên lớp cơm nếp mềm và dẻo chính là miếng thịt lợn kho béo ngậy, bên cạnh là sườn heo chiên xốp thơm nức, rau xào có rất tươi và giòn, bánh bí đỏ có màu hấp dẫn được cắt ra thành từng miếng vuông nhỏ, khoai tây nghiền cùng thịt xông khói và trái cây tươi mọng cũng được chuẩn bị sẵn làm món tráng miệng.

Lò vi sóng chỉ mới khởi động một chút, mùi thơm của thức ăn liền không ngăn được mà bay ra, khiến người ta không làm chủ được mà phải cử động ngón trỏ.

Lục Kiến Thanh lấy hộp cơm trong lò vi sóng ra, đang định ngồi xuống một mình hưởng thụ bữa đại tiệc này, lại nghe thấy từ phía cửa có tiếng động nhẹ. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra tiếng động, không biết từ khi đã có người đang đứng ở cửa.

Một người đàn ông rất đẹp trai.

Đối phương có bờ vai rộng, eo thon, làn da trắng tưởng như trong suốt, ngũ quan rắn chắc, đôi mắt sâu hơi xếch lên, toát ra khí chất sắc bén, phía dưới là sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím lại thành một đường thẳng, cúc áo sơ mi được cài ngay ngắn, chỉnh tề đến khuy cuối cùng, mơ hồ thấy được yết hầu gợi cảm của người đàn ông.

Anh ta có mái tóc đen tuyền được buộc cao, mái tóc dài có thể khiến nhiều người đàn ông trông luộm thuộm nhưng ngược lại khiến cho anh ta tăng thêm vài phần quý phái, mái tóc đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn đưa tay ra chạm vào.

Người đàn ông khẽ cau mày, Lục Kiến Thanh tự hỏi liệu có phải là mình gặp ảo giác hay không, mà cô cảm thấy ánh mắt sắc bén của người này hình như đang nhìn chằm chằm vào……hộp cơm trên tay cô?

“……”

Lục Kiến Thanh chợt có chút áy náy nghĩ, hay là do đồ ăn hôm nay cô làm có mùi gì đó khiến cho anh ta khó chịu?



Trên người đối phương toát ra khí thế chiếm hữu, anh ta bước vào văn phòng, tùy ý kéo chiếc ghế gỗ lê từ trong góc ra, tự nhiên đặt nó xuống phía trước bàn làm việc của cô, chỉnh lại vạt áo rồi ngồi xuống.

Người này ngay cả khi ngồi thì sống lưng vẫn thẳng tắp, khớp xương hiện lên rõ ràng trên đôi bàn tay đang vịn thành ghế, mơ hồ còn có thể thấy được những đường gân xanh nhạt.

Anh ta không cử động gì nhiều, chỉ nhướn mi, lẳng lặng nhìn Lục Kiến Thanh một cái.

Lục Kiến Thanh giật mình, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt vô thức nhìn xuống sàn nhà phía sau anh ta.

Hoàn toàn trống trơn, không có bóng người.

Lục Kiến Thanh: “……”

Vậy mà cô cũng chẳng thấy ngạc nhiên cho lắm.

Lục Kiến Thanh đã rõ ràng nhận ra một sự thật bi thảm:

——Có thể quang minh chính đại mà xuất hiện ở nơi này, tất nhiên không phải là người bình thường rồi.

Chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim nhỏ bé bồn chồn trong l*иg ngực của cô đã lập tức bình tĩnh lại, nó bị cô vô tình đẩy xuống mặt đất, thậm chí còn bị bao bọc xung quanh bởi một lớp bùn núi lửa dày đặc.

Hắc Bạch Vô Thường còn đã gặp rồi, mới đầu còn thấy kinh ngạc chứ giờ có gặp thêm một con quỷ đi nữa thì Lục Kiến Thanh cũng chẳng cảm thấy đáng sợ bao nhiêu.

Có thể thấy khả năng thích ứng của con người mạnh mẽ đến nhường nào.

Văn phòng thì rộng như vậy mà cô lại chẳng có chỗ để trốn, đành phải căng da đầu đi lên: “Xin chào, anh tới tìm lão Trương à? Hiện giờ ông ấy không có ở đây, nếu có chuyện gì thì tôi có thể chuyển lời tới ông ấy giúp anh.”

Con ma này nhìn thế nào cũng không giống học sinh, Lục Kiến Thanh càng có xu hướng cho rằng đây có thể là một đồng nghiệp nào đó mà cô chưa từng gặp hơn.